
ủ!” Triệu Phương Nghị nói hết sức nghiêm trang.
Toát mồ hôi, đây là có ý gì! Người ta đây là đang làm nũng với anh đấy…, mặc dù cũng là muốn thương yêu nhưng cũng không phải là muốn đến… như vậy! Trong đầu người này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì đây! Thật muốn bổ ra xem óc của anh có phải là chứa toàn tư tưởng không thuần khiết hay không, nội dung như vậy mà còn có thể nói ra một cách nghiêm túc như thế.
Hoàn toàn bị anh đánh rụng rồi, cảm động nhu tình mật ý trong nháy mắt liền hóa thành hư không. Nhìn bộ dáng long đong mệt mỏi kia của anh thì liền vội vàng tìm quần áo thoải mái cho anh đi tắm rửa. Hai người cũng không cần phải nói thêm lời gì, nhưng lại vô cùng ăn ý như đôi vợ chồng già đã sống chung nhiều năm vậy. Không cần mở miệng cũng biết đối phương muốn làm cái gì.
Xả nước ra, đợi nóng lên một chút, nghĩ đến anh huấn luyện gian khổ nên chắc sẽ không có đãi ngộ gì quá mức dễ chịu gì, vì vậy tắm nước nóng sẽ làm giảm bớt mệt mỏi. Triệu Phương Nghị vừa ngâm mình vào trong nước liền thấy vô cùng thoải mái ngâm lên một tiếng, cảm giác như được sống lại vậy. Điền Mật Nhi muốn cho anh thoải mái một chút, cũng không ngượng ngùng nữa. Trực tiếp theo vào bồn tắm, xoa xoa bắp thịt cứng ngắc của anh, sau đó lại chà lưng cho anh.
Nhìn nước da vốn đã đen hiện tại còn đen hơn than vì phải phơi nắng nhiều, đôi vai một tầng chai sạn, vết thương lớn nhỏ cũng nhiều chứ không ít.
Làm cho Điền Mật Nhi đau lòng đến rơi nước mắt, thế nhưng anh lại ở trong bồn tắm ngủ thiếp đi, xoa bóp ầm ầm như vậy mà cũng không tỉnh. Điền Mật Nhi sợ anh cảm lạnh, đắp khăn tắm lên bả vai cho anh lại luôn luôn chú ý thay đổi nước nóng giữ cho nước luôn được ấm.
Một lát sau Triệu Quốc Đống trở về, sẽ để cho ông tiếp nhận thay cô công việc này. Nhưng ông lại ngại phiền toái, trực tiếp chụp Triệu Phương Nghị đang trần trụi về trên giường ngủ tiếp. Cảnh này khiến cho Điền Mật Nhi thật đau lòng, khó khăn mới ngủ được yên bình như vậy, người cha chồng này không biết đau lòng hay sao! ! Phương Di cũng thay cô xả giận, ngắt ông bạn già một cái.
Thấy anh lại ngủ say, Điền Mật Nhi mới đi vào bếp, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn đều là thịt cá liền nói: “Mẹ, con thấy Triệu Phương Nghị gầy đi không ít, đoán chừng là ở nước ngoài ăn không hợp khẩu vị. Lại còn đặc huấn nữa, sợ là bữa đói bữa no, bây giờ đột ngột cho anh ấy ăn những thứ đầy dầu mỡ này, chỉ sợ là khẩu vị không chịu nổi.”
Phương Di từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, trong cuộc sống vẫn có người làm chăm sóc, kinh nghiệm trên phương diện này cũng ít: “Vậy thì làm đồ ăn dễ tiêu hoá một chút, nhìn nó gầy đến da bọc xương nên liền muốn bồi bổ cho nó thật tốt, thật đúng là không nghĩ được nhiều như vậy!”
“Những thứ này cũng có thể dùng tới, chỉ là chế biến khác đi mà thôi, chờ mấy ngày nữa cho dạ dày của anh ấy có thói quen ăn cơm đúng giờ, sẽ từ từ đổi lại khẩu vị anh ấy thích là được.” Không đành lòng nhìn bà thất vọng, Điền Mật Nhi tận lực điều chỉnh cách nấu với những nguyên liệu mà bà đã đưa về.
Triệu Phương Nghị mới vừa trở về nước, cũng muốn ăn những thức ăn ngon hơn, chỉ là không thể ăn những món quá mặn hoặc cay. Người Triệu gia cũng chú trọng đến ăn uống, từ ông cụ Triệu đến các cháu chắt đều thích những món ăn vừa cay vừa tươi ngon.
Vì vậy quyết định nấu cho Triệu Phương Nghị một nồi cháo cá, trước tiên đem gạo hầm nhừ đến khi sền sệt, cá làm sạch cắt miếng nhỏ vừa ăn cho vào, đến lúc ăn cơm sẽ đun lại lần nữa. Những người còn lại trong nhà cũng vẫn sẽ ăn cơm, cô làm thêm món bún thịt, chân giò dồn thịt, vì muốn không cho nhiều dầu mỡ nên khi hấp cách thủy liền rải chút rau cải chua đã xào qua lên trên, ăn như vậy sẽ không ngán cũng không có nhiều dầu! Cũng không dám làm nhiều món thịt, cô làm thêm hai món xào làm đồ nhắm, còn làm cả thịt băm hầm trứng và khoai lang tẩm đường. Nhìn Triệu Phương Nghị là nam tử hán một thước tám thế nhưng lại có sở thích ăn đồ ngọt, đời này lẽ ra là cô không biết, nhưng vì đời trước đã chung đụng thời gian dài, trong lúc vô tình đã phát hiện ra điều này.
Điền Mật Nhi cố ý làm cơm chậm một chút, để Triệu Phương Nghị có thể ngủ thêm được chút nữa, giải tỏa mệt mỏi, cũng càng thêm có khẩu vị rồi. Ở nước ngoài điều mong muốn nhất chính là bữa cơm của quê nhà, cả ngày ăn bánh mỳ, khoai tây hầm, cải bắp trộn salad và thịt. Món duy nhất quen thuộc chính là thịt bò hầm khoai tây cải bắp, cũng chỉ là món hầm nhưng mùi vị rất kỳ lạ. Lẽ ra làm lính đối với thức ăn cũng không có yêu cầu gì quá lớn, nhưng thức ăn đã ăn hơn hai mươi năm thình lình thay đổi nên thấy không quen, huống chi là càng đổi càng thấy không tốt.
Bởi vì Z E liên hiệp đặc huấn, cấp trên cũng còn có chút nhân tính mời đầu bếp nước Z vội tới cải thiện thức ăn cho đội viên nước mình nhưng mùi vị thật không ngon, Triệu Phương Nghị cảm thấy không có còn CMN tốt hơn. . .
Triệu Phương Nghị vừa ngồi vào bàn, nhìn trên bàn toàn món ăn ngon nhưng cũng không phải khẩu vị của mình. Biết rõ nguyên nhân, anh nói vậy thì cứ ăn đĩa dưa muối là được!
Nhìn con mình như vậy ngay cả dưa muối cũng muốn rồi,