pacman, rainbows, and roller s
Anh lính là người chồng tốt!

Anh lính là người chồng tốt!

Tác giả: Túy Tiểu Tiên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325721

Bình chọn: 9.5.00/10/572 lượt.

so với học thuộc có hiệu quả hơn nhiều.

Trong lúc học cô giảng giải cho anh cách xử lý những yếu điểm, sau đó bắt đầu để cho Triệu Phương Nghị luyện phát âm, Điền Mật Nhi đọc một lần, anh sẽ đọc theo mấy lần, đem những thứ đã học qua liên tục đọc lại một lần nữa. Giọng của hai người không lớn không nhỏ vì sợ ảnh hưởng đến những người khác, nhưng vì tạp âm quá lớn nên so với thường ngày ở nhà phát âm cũng lớn hơn một chút.

Qua một lát sau, ước chừng khoảng chín giờ sáng, liền nghe thấy trên nóc toa xe có động tĩnh. Chưa kịp hỏi đã nhìn thấy một loạt đá từ bên này trải đến bên kia chỗ nằm, đá ở bên kia bắn cả lên người của mấy người kia, Điền Mật Nhi âm thầm thấy thật may mắn vì đã đem đồ ăn ở trên bàn thu lại, nếu không mà đá bắn vào thì làm sao còn dùng được nữa.

Người đàn ông nằm ở giường bên kia cũng đã tỉnh, nói với người phụ nữ: “Ngủ tiếp một lát nữa, buổi chiều mới đến đấy.”

Cô ta không kiên nhẫn oán trách nói: “Huyên náo như vậy, làm sao mà ngủ được nữa.”

Câu này là có ý gì đây? ! Là tàu náo hay là người náo? ! Trên tàu mọi người căn bản đều đã tỉnh dậy, ở trên lối đi nhỏ ồn ào nói chuyện với nhau tạp âm vốn cũng không nhỏ. Nếu cửa toa tàu đóng lại thì có thể giảm đi một chút, nhưng giữa ngày hè oi bức trong toa cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, không lẽ chỉ vì bọn họ ngủ mà người ta phải chết ngạt theo sao.

“Anh cả đã bảo hôm nay có xe tải đưa chúng ta về thế mà đêm hôm khuya khoắt em lại đòi đi ngay, nếu không thì làm sao phải chịu tội như thế này, chính mình ngủ cũng không được yên giấc!” mặc dù là đang oán trách, nhưng lại tràn đầy mùi vị cưng chiều.

Cô gái kia lại cậy mạnh nói: “Anh lại còn oán trách em? Chỉ vì mẹ anh như vậy, nếu ở nhà anh đợi thêm tí nữa thì em phát điên lên rồi! Quách Minh, em với anh là bạn bè mà thôi, còn chưa có gả cho anh đâu, coi như có gả cho anh thì cũng chỉ là làm vợ của anh mà thôi không phải để cho mẹ già của anh khi dễ được. Huống chi bà ấy còn coi trọng cái đầu tỏi kia, còn quản tới Vương Vi tôi làm gì, nếu cô ấy yêu mẹ của anh như vậy thì để cho cô ấy đi đi, ngay cả ba mẹ tôi cũng còn chưa phải hầu hạ qua, dựa vào cái gì mà phải phục vụ nhà anh! Nếu trong đầu anh cũng có ý nghĩ như vậy thì hai ta cũng nên sớm giải tán đi.”

Điền Mật Nhi và Triệu Phương Nghị đều bị lời của cô gái làm cho choáng váng, người đàn ông nắm ở chỗ đối diện lúc này cũng đã ngồi dậy, thấy trên khuôn mặt trắng trẻo thư sinh tràn đầy bất đắc dĩ và lúng túng. Còn phải không ngừng dỗ dành cô gái kia, mẹ mình cũng đã bị chê lại còn phải ở đây dỗ dành nữa chứ.

Đàn ông như vậy Triệu Phương Nghị thấy coi thường nhất, huống chi người ta còn đang cãi vã, cũng không có cách nào đọc tiếp từ đơn rồi, Triệu Phương Nghị lại đi ra ngoài hút thuốc. Điền Mật Nhi cảm thấy hai người này rất đáng ghét, không phải vì bọn họ thì Triệu Phương Nghị cũng không ra ngoài hút nhiều thuốc như vậy. Vì anh bị nghiện thuốc lá cho nên Điền Mật Nhi luôn tận lực quấy rầy để cho anh quên đi việc hút thuốc. Nếu không phải vì bọn họ, dù có học tập một hai tiếng anh cũng không thể đi hút được. Có lúc cô còn tình nguyện để anh uống nhiều rượu một chút, so với hút thuốc lá có khói thuốc vô cùng độc hại thì rượu được làm từ gạo **, ngoài ra nó còn có thể lưu thông máu, nếu cứ hít khói như vậy thì dần dần cũng làm ảnh hưởng đến phổi mà thôi.

Chàng trai kia (nhìn dáng vẻ ước chừng hai mươi tuổi) khuyên nửa ngày, lại mò đến chỗ của cô gái (hai người này chắc là đối tượng yêu đương nên tuổi cũng không sai biệt lắm ), hai người to nhỏ nửa ngày, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy giường trên truyền đến tiếng cười ‘ khanh khách ’ của cô gái kia. Aiz, không biết có cô con dâu như vậy sẽ thế nào, người chanh chua như vậy cũng dám yêu. Hai người sau khi hòa thuận xong liền xuống ăn cơm, dáng vẻ cực kỳ ngọt ngào, người thanh niên từ giường trên nhảy xuống trước sau đó cô gái kia nhảy vào trong ngực của anh ta, hai người tình chàng ý thiếp cũng không để ý đến thái độ của người khác.

Điền Mật Nhi tò mò, giương mắt quan sát, xem một chút rốt cuộc là tiên nữ giáng trần đến mức độ nào có thể để cho anh chàng kia ngay cả mẹ mình cũng không để ý đến. Thật là gặp mặt không bằng nghe tiếng, dáng dấp cũng bình thường, chỉ là ăn mặc hợp thời, thanh tú nhưng kiêu ngạo, nhìn ra được gia cảnh của cô ta không hề tầm thường. Người thanh niên tên gọi Quách Minh đó diện mạo dễ nhìn, rất xứng với cô gái nhà giàu kia, chỉ là nhìn thái độ anh ta nịnh nọt như vậy khẳng định là người không có tiền đồ rồi. Bề ngoài nhìn là người có văn hóa nhưng lại chân chó như vậy, mặc kệ có nỗi khổ tâm gì thì Điền Mật Nhi cũng thấy không ưa những người như vậy.

Vẫn là người đàn ông dám yêu dám hận như thiếu tá nhà cô tốt hơn nhiều, tối thiểu là không ai dám ở trước mặt anh nói mẹ anh như thế này như thế kia, trừ phi không sợ đầu mình bị đánh thành đầu chó.

Aiz, nói tóm lại là không có quan hệ, Điền Mật Nhi lấy sách ra đọc giết thời gian. Thời gian này bị bà Phương Di rèn một chút tật xấu, vào buổi tối khi đọc sách đều sẽ mang cho cô một ít đồ ăn vặt, sợ ban đêm học