Snack's 1967
Anh nhất định làm em yêu anh

Anh nhất định làm em yêu anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324613

Bình chọn: 8.5.00/10/461 lượt.

n đồng hồ rồi trả lời.

-ThuyTien_Lonely: Mới 9h muộn gì? Mới làm xong bài tập!

– Changkhothuychung: Vậy hả?

-ThuyTien_Lonely: Ừ..

– Changkhothuychung: Hôm nay…sorry nhé!

-ThuyTien_Lonely: Hả?

– Changkhothuychung: Vụ xô ngã đó..

-ThuyTien_Lonely: À, bỏ qua đi…

– Changkhothuychung: Nhưng hôm nay là một ngày tuyệt vời.

-ThuyTien_Lonely: Hả?

– Changkhothuychung: À..không có gì..nói lằng nhằng thôi.

-ThuyTien_Lonely: Ờ.. Mà Thanh này..

– Changkhothuychung: Gì?

-ThuyTien_Lonely: Sao lúc nói chuyện qua mạng và lúc nói chuyện ở lớp You khác nhau vậy?

– Changkhothuychung: Ờ..

-ThuyTien_Lonely: Trả lời đi.

– Changkhothuychung: Thì…ngại nói…còn bây giờ nói chuyện thì đâu phải mình nói…mình đang gõ bàn phím mà.

-ThuyTien_Lonely: *Lắc đầu ngán ngẩm* Đúng là..

– Changkhothuychung: Sao?

-ThuyTien_Lonely: Nếu không biết you ở lớp chắc tôi nghĩ you là một con người vô cùng năng động đấy.

– Changkhothuychung: Ưm *Suy nghĩ* Có lẽ đúng vậy đấy!

-ThuyTien_Lonely: Ờ…Thôi đi ngủ đây, hôm nay mệt quá.

– Changkhothuychung_: Ừ, cứ out đi.

-ThuyTien_Lonely: Sao lúc nào cũng bảo tôi out trước vậy?

– Changkhothuychung: Thích vậy!

-ThuyTien_Lonely: Thật…đặc biệt!

– Changkhothuychung: Yes..

-ThuyTien_Lonely: Ok. Vậy good night nhé.

– Changkhothuychung: Ừm, g9.

ThuyTien_Lonely đã offline

Nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, kính cận tiếp tục gõ tin nhắn cuối cùng:

-Changkhothuychung: Người Out trước sẽ tạo cho người out sau cảm giác hụt hẫng, và tôi không muốn cho cậu có cảm giác đó. Thủy Tiên, ngủ ngon nhé!!!

Kính cận ấn nút enter. Một dòng chữ báo lỗi hiện lên. Cậu mỉm cười, tắt máy rồi đi ngủ.

*

Sáng hôm sau Tiên lại năn nỉ Nguyên cho mình đi cùng, chả biết tại sao nhưng hôm nay vừa ngủ dậy cô đã có cảm giác mình đang bị ai đó theo dõi…

Sau khi năn nỉ ỷ ôi một hồi, thằng em ngoan ngoãn cuối cùng cũng cho cô đi nhờ..và không phải đèo vì theo lời nó thì:

-Chị đèo muộn học mất, thôi hôm nay chiếu cố!

Đấy, thế đấy. Mặc dù được ngồi đằng sau nhưng cô vẫn có cảm giác như Nguyên đang lầm bầm cái gì đó…tiếc là không nghe rõ. Mãi sau nó mới nói:

-Vậy chị tính để cái xe của mình đó cho nó mới hả? Cả năm số lần đi tính trên đầu ngón tay.

-Hôm nay chị định đi.. nhưng..

-Sao?

– Để lâu quá…hết hơi rồi.

-Chậc.- Nguyên chậc lưỡi, xong không nói gì nữa.

Thật ra thì không phải xe hết hơi, mà là cô lười đạp xe, lại có linh cảm không hay về ngày hôm nay (giác quan thứ 6 cơ đấy!) nên dù gì đi cùng Nguyên vẫn hơn.

Vừa vào trường, Tiên đã nhận ra rằng..hình như mình không dành được thiện cảm của mấy cô nàng khóa dưới thì phải.. “Sao cô nào cũng nhìn mình bằng ánh mắt giết người không dao vậy ta?” Tiên nghĩ thầm. Lúc đi cùng Nguyên, Tiên thì thầm:

-Cậu có nên bảo mẹ đi cắt cho cái số đào hoa đi không?

-Hả?

-Không có ngày chị chết vì cậu quá! Mà sao không ai biết chị là chị cậu nhỉ?

-Làm sao họ biết được.

-Vậy chắc chết chị quá!

-Chết em càng mừng..

-Cái gì?

-Thì khỏi phải mỗi ngày có một bà chằn bắt đèo đi học rồi lại nghe lải nhải, sướng thế còn gì.

-Đồ..độc ác- Tiên vừa nói vừa sút thẳng một cú vào ống chân của Nguyên.

Nguyên hơi nhăn mày, rồi ghé tai Tiên thì thầm:

-Chị không nên làm vậy giữa sân trường…hậu quả tự biết rồi đấy!

Nguyên nói xong bỏ đi trước để lại một mình cô đi lên lớp trong sự theo dõi của hàng trăm cặp mắt…ôi nếu có kiếp sau, hi vọng tôi không có quan hệ gì với thằng em đáng ghét đó….hu hu..

Anh nhất định làm em yêu anh – chương 36

Và hôm nay, Thủy Tiên nhà ta đã quên mất một điều. Lớp của Nguyên hôm nay chỉ có 3 tiết…và nó đã về từ đời nảo đời nào rồi…a a a..giờ làm sao về đây..cứ nghĩ là hôm nay có xe vậy thì nên cô không mang tiền để đi xe buýt…a a a..Chả lẽ bây giờ lại đi vay tiền? Nhưng vay nhiều vay ít không vay lại vay có 5k..thôi chịu. Ai dám mở mồm vay như thế chứ, mà vay ai được bây giờ?

-Không về à?- cô bạn ngồi cạnh kính cận lên tiếng hỏi.

-Tài xế bỏ đi trước rồi…

-Vậy gọi điện đi..

-A, ừ nhỉ, điện thoại để làm gì cơ chứ!- Tiên hí hửng mở cặp với một nụ cười tươi nhưng chỉ 3 giây sau lại về trạng thái âm u ban đầu- A, mình bỏ quên điện thoại rồi…a a..

-Đành phải cuốc bộ thật rồi!- Tiên than thở rồi chán nản đi ra ngoài.

Thất thẻo đi từ lớp ra nhà cổng. Bất chợt Tiên ngẩng lên.. “Ủa, sao kính cận lại ở đây ta..cậu ta chưa về à?” Nghĩ vậy cô rảo bước đến đó, tính hỏi xem sao.

Có một cái gì đó bay từ đằng sau lưng cô đến…trước đây cô từng chơi bóng rổ, và có học vài chiêu aikido để phòng thân. Thật ra cô không thích học võ, mặc dù muốn mình giỏi võ như mấy võ sư Trung Quốc nhưng nghĩ đến mấy cảnh bị đấm tím mắt thì lại sợ. Tuy nhiên năm cô lên lớp 7 mẹ cho cô đi học võ, cho học teakwondo thì học được vài buổi rồi bỏ, học vovinam được đúng một buổi. Học karatedo được 2 buổi. Cuối cùng mẹ cho cô học aikido và yêu cầu không bỏ giữa chừng…lúc đó cô mới chịu học nhưng đến năm lớp 11 bận học quá nên không đi học nữa, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì tự tập luyện với Nguyên hoặc là..bao cát ở sân sau! Nhờ vậy mà cô có cảm giác có cái gì đó bay đến phía mình. Quay ngoắt người…tránh x