Anh nhất định làm em yêu anh

Anh nhất định làm em yêu anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323583

Bình chọn: 10.00/10/358 lượt.

đằng sau và những cái mặt của chúng được gặp nhau bằng cách tàn bạo nhất. Nhìn hai tên vừa ngã xuống, Tiên chợt giật mình. Sao Phong lại ở đây? Chẳng phải cậu đã bỏ đi rồi sao?

“Lại thêm một thằng oắt con, giải quyết hết cho tao!” Tên đầu sỏ lại hét lên.

Thanh nhảy xuống khỏi xe, cố gắng tránh khỏi những cái dùi cui đang được phi đến mặt mình rồi nhân lúc chúng lỡ tay mà đạp thẳng vào mặt mấy tên du côn to xác này. Phong bên kia cũng không kém cạnh, cậu chộp ngay vũ khi của hai tên vừa ngã xuống, vụt thật mạnh vào tên nào tiến gần đến cậu. Duy nhất chỉ còn tên đầu sỏ và Tiên, cô nhìn hắn rồi nhảy xuống khỏi xe. Đang tính đi đến đập cho hắn một trận thì từ đằng sau cô, một ánh sáng khẽ lóe lên trong đêm tối. Một tên đã rình để đợi cô vào bẫy và khi cô vừa vào tầm ngắm của hắn, hắn nhanh tay nhằm thẳng cái gậy sắt trong tay vào bả vai Tiên.

“Thủy Tiên!” Một giọng nói Nam vang lên từ phía bên phải cô và một vòng tay ấm áp khẽ vòng qua người bao bọc lấy cô. Khoảnh khắc ấy dường như thời gian đã đông cứng lại và rồi từ từ, từng chút một, chiếc gậy sắt trong tay tên du côn đập thẳng vào lưng của người bao bọc cô ở bên ngoài.

Tiên bị người đó xô ngã xuống vỉa hè nhưng cô vội vã ngồi bật dậy rồi nhìn con người đang nhíu chặt lông mày trước mắt mình. Ánh mắt cô mở to sợ hãi vội nhìn lên cái tên vẫn đang cười khinh khỉnh với cái dùi cui dính máu kia. Cô nghiến răng định đứng dậy cho hắn rơi hết cái hàm răng xấu xí đó đi nhưng chưa cần đến cô xử lí, người con trai còn lại đã nhanh chóng đá một cú làm lật mặt tên đó khiến hắn ngã xuống vỉa hè và từ miệng hắn trào ra những dòng máu đỏ lòm và một vài cái răng được hắn nhổ ra ngay sau đó.

(Ai là người bị thương và ai là người đã đá hắn? Đến bây giờ tớ vẫn không biết. Cho tớ nghỉ 10 phút nha! L)

Thanh nhanh chóng quét chân mình qua tên đầu sỏ mặt vẫn còn in dấu bầm dập đó cho hắn ngã xuống đường trong khi Tiên lần mò trong túi chiếc điện thoại rồi run run gọi xe cấp cứu. Nắm chặt bàn tay của Phong, cô nói như hét vào điện thoại khi nghe tiếng của mấy người ở đầu dây bên kia. Cô rối trí, cô không biết đây là chỗ nào nữa, cô chỉ biết hét và hét cho đến khi Thanh giằng cái điện thoại của cô và điềm đạm trả lời mấy người ở đầu dây bên kia.

“Thủy Tiên!” Phong khẽ mở mắt, bàn tay hơi lạnh nắm chặt tay Tiên, từ khuôn mặt tái nhợt ấy đã xuất hiện một nụ cười gượng gạo. Đôi mắt đen lãng tử của cậu khẽ cười rồi nói nhỏ với cô “Tôi xin lỗi!”

“Cậu không có lỗi gì cả Phong à!” Tiên vội vã lắc đầu thật mạnh, trong vô thức cô khẽ xiết chặt bàn tay của Phong, mạnh đến nỗi cậu phải nhăn mặt lại.

“Xe cứu thương đang đến, sẽ nhanh thôi!” Thanh vội ngồi xuống trước mặt Phong, giọng nói không còn vẻ điềm đạm như lúc nói với bác sĩ nữa mà đã trở lên hơi cứng ngắc và gượng gạo. Phong nhìn hai con người đang ở trước mặt mình, cậu khẽ cười mà cậu cũng chẳng hiểu cậu cười vì gì nữa. Từ bờ môi tái nhợt của cậu mấp máy ra mấy tiếng:

“Thủy Tiên, xin lỗi nhưng… tôi thật sự yêu cậu, yêu rất nhiều!”

Giọng nói nhỏ dần và hơi thở Phong cũng ngày trở lên nặng nề hơn nhưng bàn tay cậu đang nắm tay Tiên thì không có dấu hiệu sẽ rời đi. Tiên đờ người, toàn bộ các bộ phận trong người cô dường như bị đông đá hết. Phong vừa nói cậu ta yêu cô? Vậy việc lúc chiều là thế nào? Bất giác cô nhìn sang Thanh và thấy Thanh hơi nhíu mày nhìn Phong nhưng không nói gì nữa cả. Nhìn Thanh có vẻ bình tĩnh nhưng nếu để ý kĩ hơn một chút, ai cũng có thể nhìn ra bờ vai và hai bàn tay của cậu đang run rẩy đến mức nào.

Phong từ từ khép mắt lại, cậu cảm thấy mình muốn ngủ một lát, chỉ một lát thôi và một lát sau cậu sẽ mở mắt ra và lại nhìn người con gái ấy một lần nữa. Hãy để cậu nghỉ ngơi, một lát thôi…

Hình ảnh hai khuôn mặt trước mắt cậu nhòe dần, nhòe dần và bên tai cậu là tiếng còi xe cấp cứu đang đến gần và tiếng gào thét của người con gái ấy, người mà cậu yêu thương vô cùng…

CHƯƠNG 54: (Thôi cứ đặt là chương 54 nhé!)

4 năm sau.

Gió biển tạt vào mặt theo hướng chính diện, mang theo vị mằn mặn của nước biển, cát bay lên tứntung khiến người con gái đứng trên bờ biển phải lấy tay che mắt lại nếu không muốn những hạt cát làm mờ mắt. Người con gái với mái tóc tém, khuôn mặt ánh lên vẻ sắc sảo già dặn hơn so với tuổi 22 vốn có. Trên người mặc một chiếc áo blu trắng, cô đang cùng đoàn thực tập khám bệnh miễn phí cho những trẻ em ở vùng biển và là con dân tỉnh lẻ. Công việc mệt mỏi suốt một ngày cuối cùng cũng kết thúc, cô có chút thời gian rảnh rỗi ngắm mặt trời lặn trên biển trước khi quay lại khách sạn ăn bữa tối với đoàn thực tập.

Ngước mắt lên nhìn ánh tà dương cuối ngày, khuôn mặt với nước da trắng của cô như được ánh tà dương nhuộm đỏ, ánh lên sắc đẹp mê hồn. Có lẽ chính vì cái đẹp sắc sảo này mà có hai người con trai đã cùng yêu cô, cùng dành cho cô những tình cảm chân thành nhất nhưng cũng vì vậy mà cô không thể đưa ra được quyết định cuối cùng của mình, cô không muốn người còn lại phải đau khổ vì cô.

Nghĩ lại đêm hôm đó mới thấy cái khoảng thời gian bốn năm cô từng đối mặt đã trôi qua quá nhanh. Bốn năm


Old school Swatch Watches