XtGem Forum catalog
Anh sẽ phải yêu em

Anh sẽ phải yêu em

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324174

Bình chọn: 8.00/10/417 lượt.

g do cha cậu ta ủ, hôm nay chúng ta nấu rượu thưởng thức cua, thay đổi khẩu vị.” Manh Manh xì một tiếng nở nụ cười, thật không nghĩ tới, Trương Hạo bình thường nhìn rất đỉnh đạc, cũng có chút ý tưởng.

Manh Manh cùng Hiểu Kỳ bị Trương Hạo kéo đến bàn của bọn họ, ngồi giữa Sài Tử Hiên cùng Trương Hạo, người cái gì cũng biết, có chuyên môn nấu rượu trên đồ gốm sứ, thả mai, đường phèn, gừng vào trên lò than trên bàn, không bao lâu sau, mùi rượu phiêu tán bốc lên, đầy phòng đều là mùi rượu.

Manh Manh gật gật đầu, thật sự là thứ tốt, suốt mười năm, ông ngoại Manh Manh mất sớm, mẹ dù sao cũng là người miền nam, sau khi ông qua đời, bên kia còn có thông gia và chú họ, cũng là một gia đình lớn, không giống với bên này, đều là người bình thường nhất, có đôi khi, Manh Manh suy nghĩ, với gia thế của mẹ xinh đẹp, lúc trước gả cho cha cô khẳng định không dễ dàng, cô của cô nói trước kia bà nội rất phản đối.

Hoàn toàn có thể lý giải, tuy rằng mẹ rất xinh đẹp, nhưng trừ gia thế, còn từng có một đoạn hôn nhân thất bại, Phương gia hiển hách có thể nhận con dâu như vậy, đúng quyết định đầu tiên, nhưng cô của cô nói rất đúng, ai cản được ba cô, ba cô thà chết không sống muốn cưới vợ, bá đạo quả thực giống như thổ phỉ chiếm núi xưng vương.

Manh Manh khi đó cười không ngừng, thà chết không sống, thực không thể tưởng tượng bộ dáng thà chết không sống của cha cô, trong ấn tượng của cô, cha cô vĩnh viễn hé ra vẻ mặt, còn nghiêm túc hơn Ki ca ca, có đôi khi Ki ca ca còn có thể cười, cười một cái, bên má phải liền có một lúm đồng tiền nho nhỏ, thực đáng yêu…

“Nghĩ cái gì vậy, cười giống đồ ngốc, mau nếm thử rượu này, so với rượu ba mình ủ còn ngon hơn.” Trần Hiểu Kỳ nâng cốc đưa qua, Manh Manh tiếp nhận nếm một ngụm.

Trương Hạo mặc kệ : “Hôm nay không dễ mới mời được khách, cho dù thế nào đàn em cũng phải nể tình, chén này phải uống đến một mức độ nào đó.” Một chén rượu mới lại đến, mặt Trương Hạo liền hồng như Quan công, giọng cũng lớn không ít.

Manh Manh còn chưa nói gì, Sài Tử Hiên đứng lên đưa tay ngăn trở: “Mình uống giùm em ấy…” Trương Hạo chụp tay anh: “Sài lão đại, bây giờ không có chuyện uống thay, cậu cũng không phải là đàn em, thay cái gì?”

Manh Manh đứng lên: “Được, chúc mừng đàn anh, chén này em cạn.” Nói xong, ngửa đầu uống cạn. “Sảng khoái, sảng khoái…” Trương Hạo vươn cánh tay nắm bả vai Manh Manh, một bộ tư thế anh em tốt: “Đàn em à, anh nói với em, tới bây giờ, anh chưa từng thấy nữ sinh đặc biệt hơn em, bất quá thật lòng mà nói, Sài lão đại của chúng ta cũng thật không tệ, không bằng suy nghĩ một chút…” “Trương Hạo, nói bậy bạ gì đó?” Sắc mặt Sài Tử Hiên đỏ bừng, không khí có chút xấu hổ, Manh Manh nháy mắt mấy cái, nâng bầu rượu rót đầy chén của Sài Tử Hiên và chính mình, bưng chén rượu lên trịnh trọng nói: “Đàn anh, cám ơn tâm ý của anh, có lẽ hạnh phúc của anh đang ở phía trước, nhưng khẳng định không phải là em, mượn chén rượu này cũng mong các vị đàn anh, đàn chị có tương lai tươi sáng.”

Lời này Manh Manh nói thấm vào tâm khảm mọi người, năm thứ tư, sau đó chính là tương lai, mỗi người đều tin tưởng tràn đầy, tràn ngập hy vọng, nhưng cũng cần chúc phúc…

Một câu của Manh Manh khiến mọi người xúc động, vài hũ rượu lập tức thấy đáy, Sài Tử Hiên phải lấy ra rượu đỏ chị anh cất trên nóc…

Mỗi người đều uống không ít, Manh Manh cũng có chút say, nhưng so với Trần Hiểu Kỳ thì khỏe hơn nhiều, ngay từ đầu Hiểu Kỳ cảm thấy rượu này ngọt giống như nước ép, liền một ly tiếp một ly uống, cuối cùng say không đỡ nổi, được dì giúp việc của Sài gia đưa đến phòng khách trên lầu, té xuống ngủ như lợn chết, bị làm thịt cũng không biết.

Lúc tàn tiệc, Manh Manh cảm thấy có chút khó chịu, cô lắc đầu, kỳ thật điểm chút rượu ấy thực không tính là gì, trước kia cùng anh Hiểu Phong ra ngoài, trắng, đỏ, Trung, Nhật, đều uống mà chưa từng say, lần này ước chừng là nhiệt rượu, mùi rượu dễ dàng phát tán, hơn nữa cô xác thực đã uống nhiều lắm.

Sài Tử Hinh vừa vào cửa, liền nhìn thấy Manh Manh hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn còn đẹp hơn hoa đào, ánh mắt lóe lóe cười nói: “Tử Hiên, sao lại để Manh Manh uống nhiều rượu như vậy, chị có thuốc giả rượu, chị nấu cho cô bé, ăn xong ngủ một giấc đầu sẽ không đau.”

Manh Manh uống thuốc rồi, đầu không đau, có thể cảm thấy tay chân cả người có chút uể oải, ngồi trên sofa, chỉ chốc lát sau liền mơ mơ màng màng ngủ.

Sài Tử Hiên bưng sữa nóng từ phòng bếp đi ra, thấy chị anh đứng trước sofa nhìn Manh Manh chằm chằm, cảm thấy có điểm không đúng: “Chị, Manh Manh làm sao vậy?”

“Làm sao vậy?” Sài Tử Hinh nhìn em trai, có chút ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không phải em nói ngoài cô bé thì ai cũng không được sao, vì cô bé, ngay cả mạng cũng có thể không cần, nhưng cuối cùng thì thế nào, cô bé vẫn như cũ không phải là của em.”

Sắc mặt Sài Tử Hiên tối sầm lại, Sài Tử Hinh thấp giọng nói: “Có một số việc, dùng chút mưu kế là cần thiết, nếu làm quân tử mà không được việc, hôm nay chính là một cơ hội…” Sài Tử Hiên sửng sốt một chút: “Chị, ý chị là, thuốc vừa rồi…” (Tử Hinh mới là kẻ đáng sợ nhấ