Teya Salat
Anh sẽ phải yêu em

Anh sẽ phải yêu em

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323115

Bình chọn: 9.00/10/311 lượt.

Manh Manh đừng sợ, đừng sợ…”

Giọng nói của anh bởi vì cực lực nén xuống dục vọng mà có chút quái dị, chẳng qua miệng tuy rằng nói như vậy, Manh Manh vẫn có thể cảm giác được dưới thân từng tấc từng tấc xé rách đau đớn, đang từng bước tăng lên.

Manh Manh bỗng nhiên ý thức được, thì ra thành thật như Ki ca ca cũng sẽ gạt người, anh căn bản một chút dấu hiệu không làm cũng không có, anh tuyệt đối sẽ làm đến cùng, ý niệm này vừa lướt qua trong đầu, đã bất ngờ bị cơn đau mạnh mẽ đánh úp.

Manh Manh cũng không yếu ớt, ở trước mặt Phùng Ki, đa phần đều vì chiếm sự chú ý cùng gạt lấy sự yêu chìu của Phùng Ki, cố ý giả vờ nhu nhược yếu ớt, ai bảo Phùng Ki liền tin tưởng, liền thích như vậy chứ.

Manh Manh chân thật tuyệt không bởi vì trầy da một chút liền ủy khuất chảy nước mắt, cô của cô thường nói, cô chính là một tiểu kim cương vô địch, khuôn mặt nhỏ nhắn cố tình gây chuyện lừa người chết không đền mạng, cho nên, cũng không phải cái loại bởi vì một chút đau đớn sẽ khóc lóc nỉ non như bé gái.

Nhưng loại đau này, thực có thể dùng ‘đau thấu xương’ để hình dung, trong sách miêu tả cái loại này là cực hạn khoái hoạt, một chút cô cũng không cảm thấy, ngược lại đau khiến cô muốn chết để quên đi, hơn nữa, loại đau này không phải cái loại đau lập tức sẽ hết, từ khi Ki ca ca hoàn toàn tiến vào, thả chậm động tác, Manh Manh cảm thấy, loại đau này vô biên vô hạn ước chừng vĩnh viễn cũng không dừng lại.

Cô cũng không lại làm điều thừa là kêu đau, bởi vì rốt cục hiểu được, Ki ca ca cưng chiều cô lo cho cô, cũng không bao gồm thời điểm này, hơn nữa, anh so với chính cô cũng không tốt hơn gì, từng giọt từng giọt lớn mồ hôi theo gân xanh rối rắm trên trán Ki ca ca không ngừng toát ra, rơi trên người cô, vô cùng đốt nóng, giống như dồn nén thống khổ to lớn, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anh hé ra chút vặn vẹo.

Miệng lại thì thào không ngừng dỗ cô: “Manh Manh ngoan, Manh Manh ngoan, không đau, một lúc nữa sẽ qua, sẽ hết đau, em tin tưởng Ki ca ca, tin tưởng Ki ca ca, Manh Manh ngoan…” Ngữ khí rất mềm nhẹ, mà động tác của anh lại không chần chờ.

Thời điểm đau đớn của Manh Manh rốt cục có manh mối giảm bớt, tần suất lực đạo của anh bỗng nhiên tăng lên, đồng thời cũng cúi đầu ngăn chặn môi của cô, đem tiếng kêu của cô nuốt vào bụng.

Cũng may loại thống khổ này cũng không lâu, chỉ kéo dài rất ngắn, liền giảm đi, khiến Manh Manh vốn đã chuẩn bị tốt tư tưởng, hít thở rất nhiều cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

Chuyển động quá mức chậm chạp, cô nghi hoặc mở mắt ra, lại nhìn thấy Phùng Ki hé ra khuôn mặt đỏ bừng, hơn nữa, còn mang vẻ không cam lòng, chịu đả kích, không thể tin những cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện trên người Ki ca ca này, bây giờ lại khắc rõ ràng trên mặt anh, nhìn qua có vài phần như cậu bé ngây thơ.

Như Nguyện : *mỉm cười* đây là chương có H đầu tiên ta edit *ngất* pí po pí po pí po

Chương 22

Là một người đàn ông, tính lực cơ hồ giống như sinh mệnh, dù Phùng Ki là quân nhân nghiêm cẩn bảo thủ thì cũng vậy thôi, ở trên giường, đương nhiên muốn phát huy mạnh nhất tư thế oai hùng, dù sao anh trước hết chính là một người đàn ông, sau đó mới là một quân nhân.

Phùng Ki đối với năng lực của mình tương đối tự tin, các hạng mục, chỉ tiêu đều vượt xa tiêu chuẩn bình thường, hơn nữa dưới thân là tiểu nha đầu anh yêu như khắc vào tim, rốt cục mây tan trăng sáng, một khắc vừa rồi, anh cảm thấy, chính mình vĩnh viễn sẽ không dừng lại, căn bản không khống chế được cái loại tiết tấu kích tình này, cái loại khoái hoạt xa lạ này.

Biết rõ tiểu nha đầu không thoải mái, cũng không có ý buông tha cô, thậm chí có một loại khao khát vĩnh viễn không đủ, muốn ôm cô, tiến vào cô, càng sâu càng nhanh, anh cũng đã làm như vậy, nhưng kết quả lại đi ngược với ý tưởng của anh, đả kích thật lớn tôn nghiêm đàn ông của Phùng Ki, thật giống như một tướng quân ra trận, mang theo giáo dài trong tay, vừa xông ra chiến trường, cùng kẻ thù đánh nhau bất quá được một hai hiệp, bỗng nhiên liền nộp vũ khí đầu hàng, đây quả thực chính là vũ nhục lớn nhất đời.

Hơn nữa tiểu nha đầu cũng không ủy khuất kêu đau nữa, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, mắt to không hề chớp nhìn anh, đáy mắt nghi hoặc khiến mặt Phùng Ki đen như đáy nồi, lại mơ hồ lộ ra chút đỏ hồng xấu hổ cùng tức giận, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Manh Manh nháy mắt mấy cái, ước chừng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng lúc này không thích hợp lắm, nhưng vẫn nhịn không được, bật cười khanh khách, cô cười, đem nghẹn khuất trong lòng Phùng Ki bùng phát, Phùng Ki cơ hồ có chút hung tợn nhìn cô, biểu tình trên mặt lại bởi vì nghẹn khuất mà có vẻ hết sức đáng yêu, chọc cười Manh Manh, việc thân thể khó chịu cũng tạm thời quên mất.

Đem chính mình giao cho Ki ca ca, biết được Ki ca ca đối với chuyện này cũng là lần đầu tiên, thật có ý nghĩa, cho tới bây giờ Manh Manh chưa từng nghĩ một người nam nhân hai mươi chín tuổi có thể vẫn là xử nam (trai tân ^^), nhưng Ki ca ca của cô chính là như vậy.

Ki ca ca có vẻ là đầu gỗ bảo thủ. Lòng dạ hẹp hòi của Manh Manh quả thật cũng rất để ý đến việc n