
Nhất sẽ có một đống trai đẹp chen chúc… tạo thành kỳ quan.
Hôm ấy Vi Vi đến tìm Tiêu Nại, lại nhìn thấy Mô-za-a ở quầy tiếp tân, kinh ngạc: “Sư huynh, anh mập lên rồi!”
“…” Mô-za-a đau khổ ngoẹo đầu: “Bị bao nuôi là thê thảm thế này đây.”
Hả? Vi Vi toát mồ hôi: “Sư huynh chẳng phải mới chuyển nhà sao, sao lại bị bao nuôi?”
Mô-za-a ủ rũ: “Anh bị bao nuôi ngay trong nhà mình.”
Vi Vi kính phục: “Chuyện khó khăn như thế mà sư huynh cũng làm được, thật là quá lợi hại!”
Mô-za-a trầm tư: “Nói ra cũng giống lắm, cho ăn cho uống, còn đưa thẻ lương, ừ.”
Vi Vi cũng trầm tư, hồi lâu sau mới dè dặt hỏi: “Sư huynh, vậy tiền lương thực tập của em cũng đưa Đại Thần, em có được coi là bao nuôi Đại Thần không?”
3.Thời gian: Sau khi Mô K lăn lộn trên giường rất nhiều lần.
Một hôm nào đó, Mô-za-a kháng nghị với Vi Vi: “Lão Tam thực sự quá đáng lắm, em mau đi nói với cậu ta, đừng giao cho KO nhiều việc như thế. Cứt thật, sắp không có thời gian nấu cơm tối cho anh rồi này.”
Vi Vi: “A? Ồ!”
Thế là khi Vi Vi hẹn hò với Tiêu Nại, bèn tiện truyền đạt lại ý tứ của Mô-za-a, nói xong tự bản thân cũng thấy kỳ quặc: “Í, lạ thật, chuyện này sao không phải là KO nói với anh, mà để Mỹ nhân sư huynh bảo em?”
Tiêu Nại nói gọn: “Bình thường thôi, đó gọi là ngoại giao giữa các phu nhân.”
Vi Vi: “…”
**THE END**