
nịnh nọt . Với Thiên Kì thì ‘cương’ sẽ không được– Không !thế thì chúng ta hết chuyện để nói rồi ! _ Thiên Kì nghiêm giọng phản đối , anh cất chiếc vòng vào túi , nhẹ xoay người tiêu sái đi ra ngoài cửa3….2….1…– KHOAN ! TÔI SẼ LÀM! _ Nhỏ Loan hét ầm lên. Tiếng hét của cô đã thu hút sự tò mò của rất nhiều người . Thấy vậy mặt nhỏ lại đỏ lên , chạy thật nhanh đến chỗ anh , Loan kéo cậu ra 1 khu công viên gần đó– Vừa nẫy em bảo sẽ làm ?– đúng !_ Loan thở hổn hển do chạy nhanh, mái tóc theo đó mà bung ra– Làm gì ?_ Thiên Kì” Thằng cha này đã biết còn giả vờ ! ” Nhỏ Loan khẽ mắng thầm trong lòng , ánh mắt dừng trên khuôn mặt hoàn mĩ của anh . Xong rồi nhỏ khẽ hắng giọng nói :– Tôi sẽ chịu trách nhiệm vs anh !– Tốt ! thế thì đi thôi 1 _ Thiền Kì cầm lấy tay nhỏ kéo đi– Đi đâu? _ Loan ngu ngơ hỏi , thực sự là cô không thể nào theo nổi cách nghĩ của anh– Về nhà ! _ Thiên Kì trả lời rất ngắn gọn– Nhà! Nhà nào _ Loan vẫn giữ vẻ mặt ngu ngơ– Nhà chúng ta! đó chính là nhà của anh ! _ Thiên Kì nhìn thằng vào đôi mắt to tròn có màu nâu cà phê của nhỏ chân thành nói– Anh…anh….thế là cả 3 người chúng ta cùng ở đó sao? (t/g: Nhỏ Loan tính cả Nàng mẫn chi đó )– Không ! chỉ có 2 chúng ta !– Thế ….thế …Mẫn Chi ở đâu ?_ Loan cố tìm lý do để thoát khỏi cảnh sống chung vs anhKhông trả lời cô, Thiên Kì liền rút điện thoại ra ….– Đúng ! Anh đến đón chị ta đi ! _ Thiên Kì nói-…….-….===)) Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc– Anh nói chuyện vs ai vậy ?– Chồng của Bà Chi !_ Thiên Kì trả lời rất ngắn gọn rất xúc tíchLoan ngơ mặt chả hiểu gì cả . Từ khi nào cô bạn thân của cô đã có chồng vậy?– Còn đứng đó làm gì ! Mau về nấu cơm , anh đối lắm rồi !_ Thiên Kì nhẹ nhàng nói‘ Có phải cô đang làm osin không?’ Loan khẽ thở dài , thôi tạm thời bắt đầu từ đây vậy!———————————*Tại nhà của nó :– Anh đang làm gì vậy ?_ nó thắc mắc hỏi , khẽ đưa mắt nhìn những người anh mang đến– Giúp em thu dọn đồ! _ Quân vắt chéo chân lên , đôi bàn tay thon dài từ từ lật từng trang báo– Tại sao ?_ nó hét lên– Thiên Kì đã điện cho anh và Từ giờ em sẽ ở cùng anh !– Tại sao ?_ Nó lặp lại câu hỏi đó– Chúng ta không phải đã là vợ chồng rồi sao ?_ Anh nheo mắt nói , khẽ mỉm cười– Em …em..thấy việc này không cần thiết đâu ! _ Nó nhẹ nhàng lùi về phía sau– Em sợ ?_ Chỉ cần 1 câu nói mà Quân đã hạ gục nó– Sợ …sơ…gì chứ , đi thì đi _ Nó hếch cái mũi nhỏ lên khiêu chiến” Anh tưởng em sẽ sợ sao ?”—————————hiện tại nó đang đơ như trái bơ luôn, đôi mắt màu tro đang mở to hết cỡ như không tin vào cảnh vật trước mắt …– Đây là thiên đường sao ?_ nó vô thức thốt lênQuân khẽ cười nhẹ trước vẻ mặt ngơ ngác của nó , anh khẽ kéo nó lên tầng trên …– Phòng của em đâu?_ Nó vẫn mải mê ngắm xung quanh , nhưng vẫn không thể quên đi việc quan trọng đối vs nó là ” chỗ ngủ ”– Đây ! _ Quân đẩy cửa , rồi kéo nó vàoCăn phòng ngủ rộng , vơi tông màu vàng chanh tươi mát , mọi thứ đều được trang trí rất tự nhiên như muốn hòa mình vào trong thiên nhiên vậy– Anh tốt thật đấy ! Cho em ở căn phòng to như vậy _ Nó nhảy tót lên giường để thử độ đàn hồi của đệm– Không dám ! _ Quân Khiêm tốn trả lời– Mà phòng anh ở đâu vậy ?– Ở đây! _ Quân nói rất ngắn gọn , nội dung rất đầy đủ– Anh…anh không nhầm chứ ! đây là phòng em mà !_ nó ngu ngơ hỏi– Không ! đây là phòng của chúng ta _ Quân vuốt nhẹ tóc nó , ôn tồn nói– Không thể được ! _ nó hét lên– Chả lẽ em lại sợ cái gì sao ?_ Quân mỉm cười. anh biết là cô rất hiếu thắng mà!Chỉ cần 1 câu nói mà anh đã hạ gục được cô rồi. * Quán cà phê :– Cô nghĩ thế nào ? _ Nhật long dựa người vào chiếc ghế , một tay đang cầm điếu thuốc đang hút giở . Hiện giờ trông anh thật khác thường– Tôi…tôi…_ Kiều Giang run rẩy nói không lên lời– Cô có biết Kim Anh người chị em tốt của mình tại sao thời gian nay bỗng mất tích 1 cách khác thường không và công ty nhà cô ta đã phá sản chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi không ?– Anh….anh…– Theo như tôi biết thì chuyện đó có liên quan đến Thiên Kì . Mà Phan Loan là người yêu của anh ta , cô thử nghĩ xem thời gian qua cô đã đối xử vs cô ấy thế nào ?– Tôi…tôi…– Vì vậy cô phải nghe theo lời tôi nói………..———————————– Sao quyển sách này lại khó đọc vậy ?_ Phan Loan nhìn chằm chằm vào quyển giải tích mà tự kỉ . Sắp thi rồi mà cô chả có tí vốn kiến thức nào cả !– Tôi nghĩ đấy là do đầu óc của người đọc có vấn đề ! _ Thiên Kì vừa uống nước vừa nói 1 cách hết sức thản nhiên– Ai…ai cho anh vào phòng của tôi ! _ Phan Loan giật nảy cả mình, miệng lắp bắp nói . Thực sự là cô rất sợ anh đó nha !– Đây là nhà của tôi– Thôi không nói chuyện vs anh nữa , tôi còn phải học bài ! _ Loan thở dài nói , đôi mắt màu cà phê đang dần hoa nên vì những con số toán học– Đưa đây tôi xem nào ! _ Thiên Kì kéo chiếc ghế ở góc phòng đến gần chỗ nhỏ– Ê , anh tránh xa tôi ra 1 chút đi ! _ Nhỏ Loan khẽ dịch ghế ra, nhỏ vẫn rất có ác cảm vs Thiên Kì– Cô thôi ngay đi ! Cô nghĩ vs thân hình này thì sẽ gợi lên sự hứng thú vs tôi sao _ Thiên Kì nhếch mép cười đểu , ánh mắt dừng trên bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu hồng dâu của nhỏ– Anh…anh….” Cộp ”– Chú ý vào đây ! Toi chỉ nói 1 lần thôi đấy ! _ T