The Soda Pop
Anh yêu em một mét bốn lăm ạ

Anh yêu em một mét bốn lăm ạ

Tác giả: Dương Hàn Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324302

Bình chọn: 8.00/10/430 lượt.

. Em… Em xin lỗi.. Em đã quá nặng lời.. Em..

– KHông sao đâu – Jackson nở nụ cười buồn – Anh hiểu! Đó là lỗi do anh mà… Những chuyện đã qua cũng giúp anh nhận ra rằng.. Em sẽ chẳng bao giờ yêu anh . Chẳng bao giờ chấp nhận đi cùng anh… Anh xin lỗi.. Anh quá ích kỷ phải không?

– KHông.. KHông đâu – Nó lắc đầu như một con ngốc.. Tâm hồn Nó không hiểu sao lại trào lên một nỗi xót xa và cảm giác tội lỗi.

Jackson nhìn Nó bằng đôi mắt xanh dịu hiền và tha thiết nhưng Nó biết, thẳm sâu nơi trái tim anh.. Có rất nhiều mảnh vỡ..

– Sau khi em bỏ đi, anh đã suy nghĩ rất nhiều về những lời em nói.. Về những chuyện đã xảy ra.. Về mẹ, về ba, về Jay, về Uyển Phương và về em…Có lẽ em nói đúng.. Anh quá ích kỷ… Yêu không phải là phải chiếm được người mình yêu mà yêu là làm tất cả để người mình yêu được hạnh phúc.. Tối nay, anh chỉ muốn đến và nói với em rằng.. Tuần sau.. Anh sẽ đi Mỹ…

– ĐI MỸ? Nó vô thức hét lên – Tại sao? Vì em à?

Jackson khẽ lắc đầu rồi cố gắng tỏ ra thản nhiên khiến nụ cười của anh càng trở nên gượng gạo:

– Anh cần có khoảng thời gian để nhìn nhận lại mọi việc và tìm được chút bình yên trong tâm hồn.. Vốn dĩ, anh cứ nghĩ em sẽ đi cùng anh nên đã đặt hai vé.. Nhưng… Chắc là anh phải đi một mình rồi!

Nó thấy nhói đau nơi ngực trái.. Chỉ vì Nó mà một người đàn ông phải đau khổ và phải phiêu bạt bước chân.. Jackson à! Nói em nghe đi.. Em phải làm sao mới tốt?

– Em .. Xin lỗi – Bao nhiêu lời muốn nói, rút cục Nó chỉ có thể bất lực thốt ra câu kinh điển này.

– Không phải tại em đâu. Chỉ là.. Trái tim có những ngôn ngữ riêng mà lý trí cũng chẳng thể nào tác động được.. Em đừng buồn và cũng đừng lo lắng cho anh. Chỉ cần em hãy cứ là em, hãy cứ trân trọng và nâng niu hạnh phúc mà mình đang có.. Chỉ cần em cứ sống vui tươi như thế là anh mãn nguyện lắm rồi.. Cuối cùng thì anh cũng đã hiểu thế nào là cảm giác được hi sinh vì người khác.

Jackson khẽ cười, một nụ cười mà Nó chưa bao giờ thấy.. Một nụ cười thật đẹp mà cũng thật buồn…

Nó lặng người nhìn anh cảm thấy mình như đang chìm dần vào làn nước xanh biếc.. Mắt Nó cứ thế mờ đi, cảnh vật trước mặt trở nên nhòe nhoẹt..

– Uhm… Có lẽ anh phải đi rồi… – Jackson dịu dàng nói.

Cơn sóng tội lỗi bỗng cuộn trào lên khiến trái tim Nó đau như thể bị ai đó bóp nghẹt. Nó không thể ngăn những câu chữ thoát ra trong tiếng nấc nghẹn ngào:

– .. Em .. Em.. Thật sự không biết phải nói gì với anh trong lúc này ngoài lời cám ơn và xin lỗi.. Cám ơn anh vì tất cả những tình cảm mà anh đã dành cho em và chân thành xin lỗi anh vì em đã không thể đáp lại những tình cảm ấy.. Em mong rằng anh sẽ sớm tìm được một người mang đến cho anh hạnh phúc.. Anh nhất định phải hạnh phúc nhé! Em sẽ luôn cầu nguyện cho anh mọi điều tốt đẹp nhất…

– Uhm.. Cảm ơn em! Anh sẽ cố gắng sống cho thật tốt..– Jackson khẽ gật đầu rồi bất chợt quay sang phía ngài tổng giám đốc nghiêm giọng nói:

– Tôi xin lỗi vì những chuyện không hay mình đã gây ra… Có lẽ tôi đã quá nhỏ nhen và ích kỷ.. Tôi không xứng đáng với vai trò của một người anh… Nhưng hi vọng rằng cậu có thể thay tôi chăm sóc cho ba.

– Anh yên tâm đi! Đó cũng là nghĩa vụ của tôi – Mr P nghiêm giọng đáp lại rồi dường như có cái gì đó thôi thúc bên trong khiến Ngài tiếp tục nói – Gia đình vẫn mãi là gia đình, những người chung một dòng máu thì suốt đời vẫn chảy chung một huyết thống.. Anh hãy nhớ rằng.. Cho dù tất cả các lối đi đều bị khóa trái thì vẫn luôn luôn tồn tại một cánh cửa lúc nào cũng nằm ở đó, rộng mở và chờ đợi bước chân những kẻ lưu lạc quay về..

Jackson ngẩn người trước câu trả lời của Ngài tổng giám đốc và sau thoáng bất ngờ, anh mỉm cười:

– Tôi hiểu rồi! Cảm ơn cậu… Em trai!

Không gian đột nhiên lại trở nên im lặng nhưng là một sự bình yên đến nhẹ lòng, ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau những ánh nhìn ấm áp lạ.

– Hãy chăm sóc cô ấy cho thật tốt và hãy làm tất cả để cô ấy luôn hạnh phúc, cô ấy xứng đáng với điều đó – Jackson lại tiếp tục nói.

Mr P khẽ gật đầu, siết chặt tay Nó rồi cất giọng:

– Tôi hiểu! Anh yên tâm.

– Uhm… Vậy là không còn gì để tôi phải lo lắng nữa.. Có lẽ tôi nên đi rồi.. – Jackson chiếu đôi mắt biển xanh nhìn sâu vào mắt Nó, biển thật đẹp, đẹp đến nhói lòng.

Nỗi u buồn của cảm giác chia ly đột nhiên khuấy đảo tâm hồn Nó dữ dội, Nó cuống quýt nói như thể một người đang hấp hối cố gắng đưa ra lời trăn trối cuối cùng:

– Anh.. Anh đi bình an! Sau tất cả những chuyện đã xảy ra.. Em chỉ muốn anh nhớ rằng.. Trong trái tim em.. Anh mãi mãi là một Thiên thần.

Jackson khẽ mỉm cười.. Rồi nhẹ nhàng quay lưng bước đi.. Nó lặng người ngắm nhìn cái dáng cao cao đơn độc trên con đường được chiếu sáng bởi những bóng đèn cao áp vàng vọt. Tự nhủ trong đầu: “Thiên thần! Anh nhất định phải tìm thấy hạnh phúc! Nhất định sẽ hạnh phúc”

Một cơn gió ùa qua khiến không gian u ám trở nên dịu mát hẳn. Nó khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn choằn, cảm thấy trong lòng mình lởn vởn rất nhiều suy nghĩ.

– Vậy là mọi chuyện đã sáng tỏ. Đối thủ cạnh tranh duy nhất cũng đã ra đi.. Xem ra.. Số phận của em phải do tôi định đ