XtGem Forum catalog
Anh yêu em một mét bốn lăm ạ

Anh yêu em một mét bốn lăm ạ

Tác giả: Dương Hàn Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322820

Bình chọn: 10.00/10/282 lượt.

i là ồn ào của hai mẹ con bên nhà hàng xóm:

– Mẹ nói thì phải nghe chứ. Trẻ con biết cái gì mà nói. Ở đâu có cái thói cãi người lớn xoe xóe thế hả? – Tiếng bà mẹ gào lên thể hiện rõ sự uy quyền.

– Con có cãi đâu. Con chỉ nói những điều con cho là đúng thôi chứ .Tại sao mẹ cứ bắt con phải làm theo ý mẹ thế? Suy nghĩ của con khác mẹ mà – Tiếng đứa con kiên nhẫn phân trần.

– Im ngay! Lại còn cảng cổ ra cãi hả? Từ nay đừng hòng mà bước ra khỏi nhà nhá. ĐI VÀO PHÒNG NGAY – Vẫn là giọng giận dữ của bà mẹ.

– VÀO THÌ VÀO – Đứa con hét lên ấm ức và sau đó có tiếng bước chân đi lại rồi tiếng cánh cửa bị đập mạnh tạo nên một tiếng “rầm” rất chi là ầm ĩ.

Không gian lại chìm trong yên lặng. Nó cũng chẳng thể nào ngủ được nữa nên chỉ còn cách là nằm yên trên giường và mắt thì trừng trừng ngó lên lườm cái trần nhà quen thuộc. Trong đầu Nó không ngừng mường tượng ra khung cảnh tạo nên những âm thanh vừa nãy.. Cảnh tượng ấy sao mà thân quen quá đỗi khiến Nó bất giác mỉm cười khi nhận ra hình ảnh của chính mình… Rồi cũng bất chợt chạnh lòng nhớ về Mẹ.

Nó nhớ ngày xưa, Nó cũng thường hay cãi Mẹ ( thật ra thì đến bây giờ vẫn còn cãi) và cũng vì thế mà đã bị tổn thương nhiều. Nó thường lạnh băng chẳng rơi một giọt nước mắt nào khi bị ăn đòn nhưng lại rất hung hăng khi bị ném những lời không hay vào mặt và những lúc đó, Nó thường cay cú như một con thú bị thương sẵn sàng coi thường tất cả (nhưng vẫn là trong mức đạo đức cho phép nhéWink. Những khi như thế, dường như, chẳng gì có thể ngăn nổi Nó đứng ra xù lông để tự bảo vệ mình.

Có thể các bạn sẽ cho rằng Nó hỗn khi cãi lại người lớn..

Nhưng..

Nó rất ghét câu “Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” với Nó đó chỉ là những lời ngụy biện. Nếu thật lòng yêu thương một ai đó thì người ta sẽ nâng niu, trân trọng và tìm mọi cách giúp cho người đó hạnh phúc. Tất nhiên là vẫn có thể sử dụng roi vọt trong những trường hợp cần thiết nhưng đó không phải là nguyên do để căn cứ vào đấy mà tự cho mình cái quyền dốc hết sức bình sinh ra rồi phồng mang trợn má lên xỉ nhục hoặc dùng vũ lực như đối với kẻ thù vì điều đó… Có khác nào… Hành vi tội ác?

Ấy thế mà nạn nhân chỉ có thể cúi đầu âm thầm cam chịu chỉ vì mình nhỏ tuổi hơn sao? Cái lý do này.. Nó không thể nào chấp nhận được.

Đã đành rằng, Nó biết “ Kính trên nhường dưới”, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” là truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam nhưng điều đó KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ NGƯỜI TRỒNG CÂY TỰ CHO MÌNH CÁI QUYỀN ĐƯỢC PHUN THUỐC TRỪ SÂU QUÁ TAY TRONG QUÁ TRÌNH CHĂM BÓN.

Các Star hàng ngày có hàng chục xì căng đan và tin đồn liên tiếp. Có người chọn cách lặng yên, tắt điện thoại để khỏi bị làm phiền hoặc cải chính loạn lên trên báo (có thể đó là một chiêu quảng cáo cho một Album hay một dự án nào đó sắp hoàn thành và cần câu view gấp) Nhưng cho dù thế nào, đó là đối với họ – những người nổi tiếng – còn Nó chỉ là một con người bé nhỏ theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng thế nên không thể hào phóng mà bỏ qua như vậy được.

Ai cũng hiểu rằng kinh nghiệm sống cần được tích lũy qua rất nhiều năm và tất nhiên đó là lợi thế của những người đi trước nhưng Kiến thức vốn rất là rộng lớn cũng như xã hội vẫn thay đổi từng ngày.. Đôi khi ý kiến của người lớn chưa chắc đã là hay và suy nghĩ của lớp trẻ chắc gì đã là không tốt?

Thật không công bằng khi mỗi lần lớp trẻ đưa ra ý kiến là y như rằng bị lớp người lớn tuổi hơn chụp cho cái mũ “cãi bướng” trên đầu. Hơ! Tại sao chỉ vì sinh sau mà lại bị mất đi quyền tự do phát biểu?

Cho đến giờ.. Thật lòng Nó vẫn không hiểu người lớn sẽ nghĩ như thế nào khi xem chương trình “Trẻ em luôn đúng”?

Nhấc máy gọi điện về cho Mẹ, Nó suýt khóc. Đã không biết bao nhiều lần Nó muốn nói câu : “Con yêu Mẹ lắm” nhưng rốt cuộc thì lại chẳng thể nói lên lời. Có lẽ là do càng lớn thêm con người càng lão hóa dần dây thần kinh tình cảm?

Sau một hồi thăm hỏi bâng quơ, Nó gác máy với tâm trạng ngổn ngang, lẫn lộn…

Uhm, nói thế nào nhỉ?

Mẹ Nó là một công nhân đã nghỉ hưu, cả cuộc đời buộc phải làm quen với thức khuya dậy sớm, vừa chăm sóc người chồng thường xuyên đau ốm lại vừa phải lo toan cho hai đứa con được ăn học đủ đầy. Áp lực quá lớn đè lên đôi vai gầy thế nên cả tuổi thơ của Nó thật ra cũng có rất nhiều khoảng tối…

Nó không trách tội hay biện minh, có những khi Nó chọn cách lặng thinh dù trong lòng đang không ngừng gào thét.

Thật lòng mà nói thì Nó với mẹ có yêu, có ghét, có oán hờn, có biết ơn… có cả trăm ngàn những cảm xúc chờn vờn lúc mưa lúc nắng..

Nhưng dù cho Nó đối với mẹ thế nào, Nó vẫn nhận ra rằng Mẹ rất thương yêu Nó, có thể là ít hơn nhóc em một tẹo nhưng .. Vẫn là yêu Smile

Và Nó cũng biết Mẹ sẽ chẳng bao giờ để cho Nó cứ thế bước đi liêu xiêu rồi đánh liều với cuộc đời của chính Nó. Thế nên, khi ra đi Nó thấy rất yên tâm vì biết rằng Mẹ vẫn luôn luôn đứng đó, lặng lẽ dõi theo từng bước Nó đi và kiên nhẫn cố thủ với cái vai trò là hậu phương vững chắc phía sau lưng Nó. Nó nhận ra câu: “Dù có đi đâu đâu vẫn luôn nằm trong vòng tay của Mẹ” vô cùng đúng nghĩa.

Nó cũng chẳng nhớ đã làm những