
ốc dường như cũng không còn cảm giác…
Và rồi.. Có lẽ là do không thể kìm nén được lâu hơn.. Ngài Tổng giám đốc nhẹ nhàng cúi xuống.. Đặt lên đôi môi Nó một nụ hôn thật dài…
Ngay tại nơi đây, ngay trong lúc này, thời gian và không gian dường như dừng lại!
Thậm chí ngay cả những âm thanh ồn ào của cuộc sống cũng bất chợt đứng yên nhường chỗ cho một bản tình ca của tình yêu bắt đầu ngân nga trong lòng Nó…
Ừ thì… Mặc kệ ngoài kia biển đời rộng lớn đến mức chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao nhưng hãy cứ bước đi cho đến khi nào bản thân thấy nên dừng lại…
Hãy cứ cho đi yêu thương đừng ngần ngại…!
Mấy ngày sau, không thể diễn tả được Nó đã vui sướng đến thế nào khi cầm trên tay tờ giấy xuất viện. Nhìn con bạn thân lăng xăng thu dọn đồ đạc và làm thủ tục cho mình Nó không khỏi chạnh lòng khi hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng Ngài xuất hiện.. Đơn giản là Ngài bận! Bận và bận!
Nó quyết định đi làm ngay ngày hôm sau mặc cho Mr P đã nói như đinh đóng cột rằng Ngài cho phép Nó được nghỉ tới hết tuần để lấy lại sức.
Lao ra khỏi nhà trên con ngựa sắt quen thuộc và hòa vào dòng người ồn ào đông đúc xung quanh, Nó không ngăn nổi mình nhe ra một nụ cười tươi hết cỡ.. Sài Gòn hôm nay nắng dường như cũng rực rỡ hơn thì phải.
Dắt con chiến mã thân yêu vào tầng hầm, Nó gật gù như một con mèo say ngủ và lý nhí nói câu cảm ơn để đáp lại những lời hỏi thăm của hai người trông xe mà cho đến tận bây giờ, có đôi chỗ Nó vẫn nghe nhưng không hiểu.
Chị Bích Hân và mọi người trong công ty chào đón sự quay trở lại của Nó bằng những câu chúc mừng và những nụ cười tươi như hoa nở khiến cho niềm vui dường như ngự trị trong tâm hồn Nó cả ngày.
Nhưng tất nhiên là cuộc sống cho dù có tốt đến thế nào thì vẫn luôn tồn tại những hạt sạn nhỏ..
Đó là ánh mắt mang hình viên đạn của bà chị thư ký xinh đẹp Bảo Trâm khi nhìn thấy cái mặt bánh bao của Nó xuất hiện sau cánh cửa. Nó biết, một cơn giông tố giữa chị và Nó sẽ lại bắt đầu.
Là trong bữa ăn trưa Nó buồn bã phát hiện ra rằng.. Thiên thần đã không còn làm ở Công ty này nữa … Chợt thấy thật buồn! “Có phải tại Nó không?” Câu hỏi này cứ vang lên không ngừng khiến lòng Nó nặng trĩu.
Và hạt sạn cuối cùng chính là trạng thái mệt mỏi của bản thân. Nó cứ nghĩ buổi đi làm đầu tiên sau quãng thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức sẽ vô cùng thuận lợi và sảng khoái nhưng đâu ngờ đó dường như lại là cực hình đối với cái cơ thể đã quen được nuông chiều của Nó.
Đấy là chưa kể đến thái độ quan tâm thái quá của Ngài tổng giám đốc khiến cho Nó cảm thấy mình như là một con búp bê chỉ biết đần mặt và nhe răng ra cười trong tủ kính.
Nó cau có phản ứng lại với Mr P sau giờ nghỉ trưa và mỉm cười thật trẻ con khi Ngài quyết định nhường cho Nó một phần công việc của Hợp đồng mới. Thế là lại cắm mặt vào những con số cho dù có hơi mệt.. Nhưng Nó lại cảm thấy rất vui.
Thời gian lặng lẽ trôi và cơ thể Nó cũng đã quen dần với quỹ đạo công việc. Nhưng cho dù có phải bận rộn chạy đua theo tiến độ kế hoạch hay những con số thay đổi không ngừng thì vẫn luôn có những khoảng dừng đủ để đảm bảo cho mối quan hệ giữa Nó và Ngài tổng giám đốc vẫn tiến triển từng ngày.
Giống như việc tối hôm nay Nó được Ngài hộ tống về tận nhà và tất nhiên là khi chia tay, cả hai người sẽ có một nụ hôn dài ơi là dài nữa….
Nó khoan khoái bước chân trên con đường ngoằn nghèo dẫn vào nhà trọ, ngẩng đầu ngắm những vì sao lấp lánh như hàng vạn mảnh vỡ của thủy tinh, chẳng hiểu sao trên môi bất giác bật ra một nụ cười.. Có lẽ là…Nó đã điên thật rồi.. Điên vì yêu!
Bỗng, trước mắt Nó, ngay bên cạnh chiếc cổng dẫn vào xóm trọ thân quen rõ ràng hiện ra một bóng đen đang dựa vào tường như chờ đợi ai đó. Căn cứ vào dáng vẻ và quần áo, Nó lờ mờ nhận ra hình như đó là một người đàn ông.. Một cảm giác quen thuộc chợt nhen lên khiến Nó phải căng mắt để được nhìn người đàn ông kia rõ hơn.
– Jackson! – Nó hét lên, sự bất ngờ chất đầy trong giọng nói.
Người đàn ông nghe thấy tiếng kêu liền lập tức đứng thẳng dậy, quay mặt về phía vừa phát ra âm thanh, nhìn thấy Nó đang vô thức bước về phía mình rất nhanh nên chỉ khẽ đứng yên, khoanh tay chờ đợi.
Ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn bảo vệ không đủ để xua đuổi màn đêm khiến cho cái dáng cao gầy kia có phần ma quái…
– Jackson! – Nó khẽ nói khi khoảng cách giữa anh và Nó được thu ngắn lại chỉ còn hai bước chân – Anh..Làm em bất ngờ quá!.. Anh… chờ em lâu chưa?
– Uhm… Cũng không lâu lắm đâu – Thiên thần khẽ mỉm cười dịu dàng nói.
Chất giọng ám áp thân quen mà lâu lắm rồi mới lại được nghe khiến trái tim Nó như bị hẫng một nhịp, Nó nghẹn ngào nói:
– Sao đột nhiên anh lại nghỉ việc vậy? Có phải là do em không? Anh nghỉ việc mà cũng chẳng thèm nói với em một câu làm em cứ tưởng là sẽ không còn được gặp anh nữa chứ .. – Bao ấm ức băn khoăn đột nhiên trào lên khiến Nó tuôn ra một tràng không nghỉ.
– Từ từ đã nào cô bé! Trước sau gì em cũng được biết mà – Jackson vẫn mỉm cười dịu dàng – Hay chúng ta đi đâu đó uống nước rồi anh sẽ kể cho em nghe.. Chịu không?
Nó ngước lên nhìn đôi mắt biển xanh bị bóng đêm nhuộm t