
Jackson thôi cũng đã là quá sức. Nhưng dường như những tình cảm tốt đẹp từng có giữa anh và Nó đã tiếp thêm sinh khí khiến cho Nó đủ sức gồng mình lên và tiếp tục nói:
– Em biết anh … Không … Không.. Phải .. Là .. Là.. Người như thế… Như thế… Jackson!.. Tỉnh lại đi… Làm.. ơn..!
Câu nói đứt quãng kết thúc cũng chính là lúc Nó không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ ập đến. Cảnh vật đột nhiên trở nên tối đen và trước khi gục xuống, hình như bên tai Nó loáng thoáng nghe thấy âm thanh trầm ấm:
– Anh.. Xin lỗi!
Người ta vẫn thường nói: “Tình yêu có thể là thần dược diệu kỳ với người này những cũng có thể là liều thuốc độc sẽ giết chết trái tim người khác”
Đôi khi, chỉ là vô tình… Hạnh phúc của mình lại được tạo nên từ nỗi đau của người khác…
Bởi đời vốn là một chuỗi dài của những trò chơi cút bắt… Phải không?
Anh yêu em một mét bốn lăm ạ – chương 30
Chap 30: Khoảng tối
Nó giật mình mở mắt, khẽ nhíu mày khi cảm thấy đầu óc vẫn còn váng vất và cơ thể thì vừa đau vừa rệu rã đến mức khó chịu. Nó ghét cái cảm giác không rõ thời gian trôi qua đã bao lâu và cũng hoàn toàn không có bất cứ ý niệm nào trong suốt quãng thời gian đó. Rồi bỗng chốc mọi thứ ùa về khiến Nó sực tỉnh…
Nó đưa mắt nhìn lên trần và phát hiện ra.. Đây không phải là nhà của Nó. Khung cửa sổ rộng lớn kia, tấm rèm che màu trắng đang bay phất phơ kia, chiếc tủ kia, chiếc bàn nhỏ đặt cạnh khung cửa kia, bức tranh treo trên tường kia, chiếc giường Nó đang nằm đây và ngay cả chiếc chăn êm ấm này cũng hoàn toàn xa lạ với Nó. Đột nhiên, Nó bỗng thấy lạnh sống lưng và lập tức nhìn lại cơ thể mình theo phản xạ..
Nó không nhớ mình đã cảm thấy ra sao bởi chẳng có ngôn từ nào có thể miêu tả được chính xác những gì đang xảy ra trong tâm hồn Nó.
Nỗi đau vì niềm tin bị vỡ?
Sự uất hận vì đã trót nhìn lầm người?
Cảm giác tội lỗi vì đã không còn xứng đáng với một người hay là xót xa cho bản thân đang rã rời, tuyệt vọng?
Giờ phút này Nó không còn biết gì hết, không còn muốn gì hết…
Nó cố gắng lết dậy, nhếch mép cười khi nhìn thấy mớ quần áo của mình được gấp gọn gàng trên chiếc bàn cạnh giường. Tự nhủ: “Trong cuộc đời này liệu có cái gì đáng buồn cười hơn thế? Khốn nạn hơn thế?”
Vuốt mớ tóc ngắn choằn vốn đã mất trật tự nay lại càng trở nên xơ xác, Nó có cảm giác trái tim và cả cái cơ thể của mình đau một cách khó tả.. Đau, đau, đau lắm! Đau đến mức Nó đột nhiên muốn biến mất…
Nó sẽ phải làm gì đây? Phải sống sao đây nếu mẹ Nó, em Nó và những người thân yêu của Nó biết được sự thật này?
Phút chốc, người Nó như run lên…
Trái tim Nó, cơ thể Nó vốn yếu ớt lắm.. Làm sao có thể chịu được nỗi đau quá lớn này?
Ngọc hoàng thượng đế ơi! Con đã làm gì sai? Tại sao lại đối xử với con như thế? Rồi sau này.. Con sẽ phải làm gì đây?
Từng giọt nước mắt vô thức lăn dài trên gò má bánh bao.. Nhưng Nó chẳng để tâm.. Nó thấy rất đau! Rất đau nơi ngực trái…
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, Nó cứ ngồi đó, những hạt nước mặn chát vẫn lã chã rơi và trong đầu thì không ngừng quay cuồng câu hỏi: “Tại sao? Tại sao? Tại sao?”
“ Cốc.. cốc… cốc” Ba tiếng gõ cửa khô khốc đột ngột vang lên. Nó giật mình, lau vội dòng nước mắt đang ào ạt rơi rồi cố gắng phủ lên gương mặt mình chiếc mặt nạ lạnh lùng không cảm xúc. “Kẻ đó” cuối cùng cũng đã tới.
– Mời vào! – Nó nói mà nghe giọng mình khản đặc.
Cánh cửa hé mở và Jackson luống cuống bước vào, đôi mắt biển xanh có vẻ bối rối khi nhìn thấy gương mặt vô hồn của Nó. Rồi sau đó, hắn cúi đầu, lặng lẽ cất những bước dài tiến về chiếc giường nơi Nó ngồi với cái dáng vẻ như kẻ tội đồ đang khẩn cầu sự tha thứ… Một lời xin lỗi bị thiếu mất âm thanh… Không gian xung quanh đột nhiên trở nên ngột ngạt và yên lặng đến khó chịu.
Một cảm giác ghê tởm bất chợt gợn lên khiến dạ dày Nó trở nên nhộn nhạo. Cơ thể vô thức run rẩy trong cơn uất hận dâng trào, Nó hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế nỗi đau đang phủ mờ cả đôi mắt.
– Anh .. có thể cho em biết tối qua có chuyện gì đã xảy ra được không? Tại sao em lại ở đây? – Nó nheo đôi mắt dài dò hỏi. Đâu đó trong lòng, Nó vẫn nhen nhóm một chút hi vọng rằng biết đâu.. Thẳm sâu nơi tâm hồn kia vẫn còn chút lương tri sót lại.
Nhưng, Nó như người bị treo trên vách núi chưa kịp sung sướng vì tưởng mình đã được cứu thoát khi bám vào được một thân cây thì đã lại tuyệt vọng nhận ra cái cây kia cũng đang dần dần bật gốc, Nó suýt bật khóc khi nghe Jackson cuống quýt nói:
– Linh… Anh xin lỗi.. Anh không cố ý… Chỉ vì không muốn mất em… Anh.. Anh sẽ..
– Anh muốn nói là anh sẽ chịu trách nhiệm? – Nó ngắt ngang câu nói, cảm thấy dòng máu nóng đang chạy dồn dập lên đỉnh đầu.
– Tất nhiên – “Kẻ đó” khẽ gật đầu – Anh sẽ làm tất cả để em được hạnh phúc.. Anh… Anh sẽ chứng minh cho em thấy.
– Xin lỗi! – Nó gay gắt nói, cố gắng kìm chế những giọt nước mắt đang muốn tuôn rơi như thác lũ – Tôi không cần cái gọi là trách nhiệm. Tôi đủ lớn và đủ trí thông minh để có thể tự chăm sóc chính bản thân mình. Đừng nghĩ rằng chỉ vì cái màng trinh mà tôi phải chịu bó buộc cuộc đời của bản thân với một kẻ hoàn toàn không