Polaroid
As Long As You Love Me (Chỉ Cần Em Yêu Anh)

As Long As You Love Me (Chỉ Cần Em Yêu Anh)

Tác giả: GracieAlisonSwift

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322440

Bình chọn: 10.00/10/244 lượt.

, về nhà cầm máu là xong” – Cậu ấy nói nhẹ tênh“Ừ, về thôi” – Tôi gật đầu rồi kéo tay cậu ấy về phía kí túc xá…Kí túc xá…“Cô băng bó giúp tôi” – Cậu ấy đưa cánh tay đầy máu về phía tôi CHAP 18: LUYỆN TẬP (2)“… Ừ..” – Tôi ngập ngừng cầm lấy tay cậu ấy, bắt đầu bôi thuốc sát trùngTôi thoáng thấy cậu ấy khẽ nhăn mặt“Đau à..?” – Tôi khẽ hỏi“Không sao”“Nhưng… Sao vết thương sâu thế?” – Tôi nghiêng đầu hỏi“Chúng dùng dao” – Cậu ấy vẫn tỉnh bơ trả lờiCái gì? Dùng dao á? Mặt tôi chuyển sang màu xanh“Mà này… Sao khi nãy cậu không băng bó luôn đi mà còn dẫn tôi vào phòng nhạc làm gì?” – Tôi nghiêng đầu“Ngốc, thời gian không còn nhiều nên phải cố gắng luyện tập thật nhanh cho cuộc thi chứ. Hơn nữa một người ngốc như cô mà thấy vết thương này chẳng phải sẽ hết khóc toáng rồi lại lo lắng nhặng xị cả lên sao?” – Cậu ấy nhếch mép trêu chọc nhìn tôiTôi tiếp tục băng bó cho cậu ấy. Sau gần 1 tiếng đồng hồ loay hoay, rốt cuộc tôi cũng băng bó xongTôi tự hào nhìn ‘thành quả’ của mình“Cái gì đây?” – Cậu ấy nhấc cánh tay nặng trịch của mình lên săm soi – “Có thật là cô biết băng bó không thế?”“Ừ thì đúng là hồi nãy tôi có băng bó hơi quá.. Nên lớp băng bó hơi dày thôi mà… ” – Tôi hậm hực trả lời. Săm soi gì kĩ thế không biết?“Hơn nữa, thời gian băng bó lại quá chậm. Cô làm gần 1 tiếng đồng hồ đấy, biết không?” – Cậu ta bĩu môi nhìn tôiThật là… Không cảm ơn người ta thì thôi còn soi đủ thứTôi hậm hực leo lên giường, dụi mắtTrễ rồi còn gì....Tôi dần chìm vào giấc ngủ“Này… Cô ngủ chưa đấy?” – Tên trời đánh đó lại tàn nhẫn lôi tôi ra khỏi giấc ngủTôi hậm hực không thèm trả lời“Có thật là cô ngủ rồi không…?” – Hắn ta nghi hoặcTôi vẫn im lặng không nói tiếng nàoHắn ta cũng im lặng luôn. Không phải hắn dựng tôi dậy chỉ để hỏi câu ngu hết thuốc chữa này chứ?!5 phút sau…“Hôm nay… Cảm ơn cô nhé”Hả? Hắn vừa mới nói câu đó á? Hay là tôi nằm mơ vậy? Hắn mà cũng biết cảm ơn người khác ư…? CHAP 19: TÌNH BẠNTiếng chuông vang lên, giải thoát tôi khỏi những tiết học nhàm chán“Như Nguyệt, hôm nay lại sang phòng nhạc nhé” – Nhật Minh mỉm cười nhìn tôi“Ừ” – Tôi gật đầu“Bây giờ cô sang phòng nhạc à? Tôi đi cùng cô nhé” – Kim Ngân mỉm cười nhìn tôi“Tôi cũng đi” – Hoàng Vương nhảy bổ ra“Ừ, vậy tất cả cùng đi nhé” – Tôi gật đầu“Mà này, hôm qua cô có bị thương gì không đấy?” – Kim Ngân lo lắng hỏi“Tôi không sao mà. Nhưng An Nhi thâm thật. Cô ta đã bảo đồng bọn mang theo dao” – Sắc mặt tôi chuyển sang u ám“Cái gì cơ?!” – Cả Kim Ngân và Hoàng Vương đều hét lên“Ừ. Chúng dùng dao khi đánh nhau với Minh. Thế nên tay cậu ây có một vết thương rất sâu luôn” – Tôi gật đầu“Con bé An Nhi đó… Tôi không băm nó ra là không chịu được mà” – Kim Ngân giơ nắm đấm lên“Tới rồi” – Nhật Minh không mấy để ý đến cuộc trò chuyện, mở cửa phòng nhạc“Cô ngồi lên đàn đi” – Nhật Minh mỉm cườiHic hic, giờ hành hình của tôi đến rồiTôi đặt hai tay lên phím đàn, những âm thanh không ra nhạc nhẽo gì của tôi vang lên khiến cả Kim Ngân lẫn Hoàng Vương phải cười trừCũng tại bài này khó quá mà… Nhưng tôi phải cố gắng tập mới được, vì ngày mốt là phải biểu diễn rồiHaizzz…!Đến 8 giờ…“Nhật Minh, đây là lần thứ n+1 cậu bắt tôi phải đàn đoạn này rồi đó! Tôi đói bụng lắm rồi” – Người tôi mềm nhũn như cọng bún thiu“Hôm nay tha cho cô đó, dù sao cũng đỡ hơn hôm qua nhiều rồi” – Nhật Minh nói làm tôi mừng biết bao“Đã 8 giờ rồi, ta cũng mau về nghỉ ngơi đi, lấy sức cho buổi tập ngày mai, cucng là buổi tập cuối cùng đó” – Kim Ngân liếc nhìn đồng hồ“Mà không biết… An Nhi biểu diễn tiết mục gì nhỉ?” – Tôi chống cằm suy nghĩ“Chắc chắn tiết mục của cô ta không hay bằng sư tỉ đâu mà” – Hoàng Vương động viên tôi* * *Ngày hôm sau, cũng tại phòng nhạc…“Như Nguyệt, hôm nay đã là buổi tập cuối cùng của cô rồi đó, cô phải tập cho tốt nhé” – Kim Ngân động viên tôi“Ừ…” – Tôi đau khổ ngồi xuống cái ghế, chuẩn bị cho ‘buổi hành hình cuối cùng’“Bây giờ cô đàn một lượt đi” – Nhật Minh háo hức nhìn tôiTôi đặt tay lên phím đàn, đánh lên những âm thanh bay bổng. Oaaaa! Kim Nhật Minh tài thật, mới 3 ngày mà trình độ của tôi đã lên hẳn một bậc luônGiai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng của bản nhạc ngập tràn khắp căn phòng, khiến ai cũng phải lặng thinhĐến tôi cũng ngạc nhiên sao mình lại có thể đàn được như thế mà!!!“Cô đàn tốt lắm” – Nhật Minh cười hài lòng“Oaaaaa! Nguyệt, cô có năng khiếu đàn đó!!! Thật là hay quá đi” – Kim Ngân chạy đến ôm chầm lấy tôi“Sư tỉ giỏi quá” – Hoàng Vương lên tiếngSau bao nhiêu gian nan, cuối cùng tôi cũng đàn được rồi!!!“A” – Kim Ngân bỗng kêu lên – “Tôi dẫn cô đi mua váy nhé! Cho cuộc thi đó mà”“Được đấy, chúng ta mau đi thôi” – Hoàng Vương tán thànhNhật Minh tươi cười gật đầu“Hả? Váy?” – Tôi ngớ người“Ừ, chứ cô định mặc quần jeans lên đó biểu diễn à?” – Kim Ngân nghiêng đầu“TÔI. KHÔNG. MẶC. VÁY. ĐÂU!!!” – Tôi hét lên từng tiếng“Khôg được, cô phải mặc chứ! Đó là cuộc thi ‘Nữ sinh được yêu thích nhất’ cơ mà. Là nữ sinh thì phải mặc váy chứ!!!” – Kim Ngân phụng phịu như một đứa trẻ“Tôi không mặc đâu!!!” – Tôi phản đối yếu ớt“Thôi thế này nhé. Tôi và cô chơi oẳn tù tì đi! Ai thắng sẽ được quyết định xem