
g:
– Làm quái gì có chiếc hũ sành nào chôn từ trăm năm trước! Mà nếu có một chiếc hũ chôn dưới đất lâu năm như vậy, nhóm Hải Âu cũng chẳng thể nào biết được!
Lý lẽ xác đáng của Qúy ròm khiến Tiểu Long hết ham “sáng kiến”. Nó liếm môi:
– Thế theo mày ý nghĩa của bài thơ nằm ở chỗ nào?
Tới phiên Qúy ròm lúng túng:
– Tao hả? Tao … chưa tìm ra!
Rồi như để khỏa lấp sự ngượng ngập, Qúy ròm quay qua nhỏ Hạnh:
– Hạnh đã phăng ra chút đầu mối nào chưa?
– Chưa! – Nhỏ Hạnh đáp, mắt vẫn không rời khỏi bức tường – Bài thơ này hình như có chút quái dị!
– Quái dị?
– Ừ! – Nhỏ Hạnh tủm tỉm – Chỉ có người trong nghề như thi sĩ Bình Minh may ra mới hiểu được ẩn ý của bài thơ!
– Nè, nè! – Qúy ròm nhảy nhổm như bị ong đốt – Lúc này là lúc cần phải đồng tâm hiệp lực chứ không phải là lúc để trêu cợt nhau đâu đấy!
– Hạnh đâu có ý trêu Qúy! – Vừa nói nhỏ Hạnh vừa bước lui một bước để “đề phòng bất trắc” – Hạnh chỉ muốn nói Qúy từng làm thơ, vậy Qúy cố xem thử đây là một bài thơ đặc biệt hay chỉ là một bài thơ bình thường thôi!
Nghe nhỏ Hạnh phânb ua, Qúy ròm hơi nguôi nguôi. Nó nhìn vào bài thơ một hồi rồi tặc lưỡi nói:
– Chắc chắn đây không phải là một bài thơ bình thường! Một bài thơ bình thường không bao giờ câu trước bảo “tìm trên cành” mà câu sau lại nói “gặp hũ sành dưới đất” cả!
Nãy giờ bị Qúy ròm át giọng, bây giờ vớ được cái cơ hội để trêu lại, Tiểu Long không dại gì bỏ lỡ. Nó khụt khịt mũi:
– Tao thấy bài thơ này chẳng có gì là không bình thường! So với câu thơ “Mật mong ngóng ai. Mà mật ngọt ghê” của thi sĩ Bình Minh thì những câu thơ này ít đặc biệt hơn nhiều!
Cú phản đòn của Tiểu Long làm Qúy ròm méo xệch miệng. Nó thu nắm tay:
– Á, à, bây giờ mày không lo đi tìm ba lô mà chỉ chăm chăm lo chơi tao hả?
Tiểu Long cười hì hì:
– Ðó là tao góp ý để khám phá bí mật của bài thơ thôi!
– Góp ý cái đầu mày! – Miệng Qúy ròm muốn khạc ra lửa – Góp gì thì góp, nhưng kể từ giờ phút này mày với Hạnh không được đả động gì đến cái tên Bình Minh nữa đấy!
Trước vẻ sửng cồ của Qúy ròm, Tiểu Long tặc tặc lưỡi:
– Thôi được, không đả động thì không đả động! – Rồi nó thở dài nói thêm – Ðùa một chút cho đỡ căng thẳng mà mày cứ làm như…
– Thôi, Qúy và Long đừng cãi nhau nữa! – Nhỏ Hạnh vọt miệng chen ngang – Lo tìm cách “giải quyết” bài thơ lẹ lẹ đi! Bộ các bạn định đứng hoài ở đay đến chiều không ăn không uống gì hết hả?
Nhắc nhở của nhỏ Hạnh lập tức kéo Qúy ròm và Tiểu Long quay về với nhiệm vụ trước mắt. Nói đúng ra, chỉ có Qúy ròm là “quay về với nhiệm vụ”. Tiểu Long cũng đang dán mắt vào bài thơ thật nhưng đầu nó chẳng nghĩ ngợi gì sất. Mà có muốn suy nghĩ, nó cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu và lần theo những đường dây mối nhợ nào. Nếu trời sinh Qúy ròm không phải để đánh nhau thì trời sinh Tiểu Long cũng không phải để đâm đầu vào những chuyện nát óc như thế này.
Tiểu Long cũng tự biết mình tài hèn sức mọn. Phó thác việc “phân tích, nghiên cứu” cho hai “thám tử” Qúy ròm và nhỏ Hạnh, nó nhìn bài thơ trên vách với cặp mắt của khách nhàn du, miệng nhẩn nha ngâm ngợi như các cụ đồ thời xưa thưởng thức Ðường thi. Ðang gật gù lẩm bẩm, bỗng Tiểu Long ngưng bặt. Mắt nó chớp lia chớp lịa và khi biết chắc mình không trông nhầm, nó bật cười khoái trá:
– Ha ha! Bài thơ có mấy chữ mà cũng viết sai! Thế mà cũng gọi là mật mã đấy!
Câu nói của Tiểu Long khiến Qúy ròm và nhỏ Hạnh lật đật quay sang.
– Long vừa nói gì thế? – Nhỏ Hạnh ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Long chỉ tay vào câu thơ thứ tư trên vách, giọng đắc ý:
– Hạnh xem đây này! “Chôn từ trăm năm trước” mà cái tay hậu đậu nào lại viết là “Chôn từ năm trăm trước”! Thế có cẩu thả không kia chứ!
Phát hiện của Tiểu Long khiến nhỏ Hạnh lẫn Qúy ròm đều bật ngửa. Câu thơ viết sai sờ sờ như thế mà hai bộ óc được xem là siêu thông minh kia lại không nhìn thấy, rốt cuộc phải đợi cái đứa khù khờ là Tiểu Long chỉ ra mới biết! Qúy ròm đỏ mặt thú nhận:
– Ừ nhỉ! Có thế mà tao không để ý! Nhìn thoáng qua cứ đọc là “trăm năm”!
Qúy ròm tự nhận sai lầm qủa là việc xưa nay hiếm. Sai lầm đó do Tiểu Long vạch ra lại càng hiếm nữa. Vì vậy chẳng có gì lạ nếu Tiểu Long hào hứng qúa mức. Nó hăm hở cúi nhặt một mảnh gạch vụn, miệng bô bô:
– Mình phải sửa câu thơ lại!
Nhưng khi Tiểu Long đưa tay lên thì nhỏ Hạnh bất thần cản lại:
– Khoan đã!
– Sao thế? – Tiểu Long chưng hửng.
Nhỏ Hạnh nhíu mày:
– Hạnh nghĩ chắc là có bí ẩn gì trong câu thơ này! Không phải người ta viết nhầm đâu!
Lần này không chỉ Tiểu Long mà ngay cả Qúy ròm cũng sửng sốt:
– Hạnh nói vậy là sao? Bọn họ cố ý viết “trăm năm” thành “năm trăm” ư?
Nhỏ Hạnh điềm nhiên:
– Hạnh nghĩ thế!
– Nhưng họ làm thế để làm gì?
Qúy ròm vừa hỏi vừa quay đầu lại nhìn vào bài thơ. Và đột nhiên nó hét lên:
– Thôi đúng rồi! Tôi hiểu rồi.
– Qúy hiểu gì? – Nhỏ Hạnh hồi hộp.
– Tôi hiểu rồi! – Qúy ròm lảm nhảm như người mộng du – Trăm bước! Tôi hiểu rồi! Trăm bước! Ðúng là trăm bước!
Lúc này nhỏ Hạnh như cũng bị bài thơ hút chặt. VÀ cũng như Qúy ròm, sau một thoáng ngẫm nghĩ, nó vụt kêu lên: