XtGem Forum catalog
Bà Xã Nghịch Ngợm, Em Là Của Anh

Bà Xã Nghịch Ngợm, Em Là Của Anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322383

Bình chọn: 10.00/10/238 lượt.

ầu trong nhà. hắn hơi khó chịu khẽ nhíu mày. nhưng tiếng la ó ngày càng lớn hơn làm hắn càng không chịu nổi. đang định lên tiếng thì chợt trong đầu loé lên 1 ý nghĩ:

– không lẽ….

Hắn đứng dậy đi thẳng ra vườn , trước mắt hắn là một khung cảnh “nhộn nhịp” bất thường rất hiếm khi xảy ra ở nhà này. đập vào mắt hắn là một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Hai con thú cưng của hắn đang chạy với tốc độ tên lửa đầu đầy ….nơ theo sau là….

-Hả?….

hắn há hốc khi theo sau là nhỏ, vợ iu của hắn , 2 tay nhỏ đang bị vướng chặt vào 2 sợi dây xích chó, chân nhỏ đang hoạt động hết công xuất chạy theo 2 con chó miệng la inh ỏi:

– aaaaaaaaaaaaa cứu…..ứu….. với dừng……ggggg lại đi…. chị chỉ muốn cột tóc…. cho mấy….cưng thui mà.

cảnh hãi hùng chưa dừng lại ở đó phía sau còn khủng khiếp hơn dẫn đầu là đám vệ sĩ , quản gia, người giúp việc , tất cả

– cô chủ, cô chủ …….

– cô chủ cẩn thận…

……….

trong khi đó phía trước hai con chó không có dấu hiệu mệt mà chạy càng hăng hơn làm nó ba chân bốn cẳng phải chạy theo, thấy thế đám người phía sau càng rượt theo ráo riết

Nhìn cảnh tượng đó chủ nhà là hắn không thể không nổi giận. hắn như muốn nổ cái đầu vì cảnh nào loạn này. nhưng sau khi tức giận hắn lại không thể chịu nổi mỉm cười trước tình huống quá khủng khiếp do vợ iu của hắn gây ra.

sau mười mấy giây lấy lại phong độ. hắn móc túi lấy ra một cái kèn nhỏ. hắn thổi một hơi không ai nghe gì nhưng chắc hai con chó thì nghe. chúng quay đầu làm lũ người phía sau cũng rồng rắn chuyển hướng. tới trước mặt hắn 2 con chó mới chịu dừng lại.

mặt đám người hầu tái mét khi nhìn thấy nét mặt hơi đỏ của hắn. thật ra không phải vì giận mà vì hắn cố nhịn cười.

còn nó khuôn mặt càng thảm hại hơn. nó cúi mặt tỏ vẻ ăn năn ghê gớm.

hắn xua tay bọn người phía sau tản đi làm việc không gian im lặng trở lại. hắn khoanh tay nhìn nó nghiêm khắc. nó giả điên định trốn đi nhưng bước hoài vẫn k tiến được bước nào. thì ra hắn đang nắm áo nó lại

nó mếu máo:

– hix… thả tôi ra đi mà..

Ánh mắt hắn lạnh băng

– sao e cứ nghịch ngợm vậy, làm cả nhà nhộn cả lên thấy không!

nó cãi bướng:

– Thì …tui…tui đâu muốn . mà tại anh hết, ai kêu bắt tôi dọn dẹp cho 2 con chó quái vật đó làm chi…

Hắn trợn mắt vác nó trên vai. ngồi xuống ghế đặt nó nằm ngang đùi hắn:

– aaa…anh làm cái gì vậy

– xin lỗi mau

nó cứng đầu

– không, thả ra, thả ra…

hắn vẫn lạnh lùng mặc nó keu gào

– không xin lỗi hả, cứng đầu nè

Sau chữ nè hắn lại dùng tay đét vô mông nó đau điếng

-A..A…A đau quá

– Mau lên, xin lỗi di

– Không…không…AAaa đau mà

nó vẫy vùng nhưng vẫn không thoát được, hắn cũng không vì vậy mà mềm lòng

– biết đau còn phá phách nữa không?

– ……. huhu

thấy nó k trả lời hắn biết chiêu đánh đòn đã có tác dụng

– Sau này phải ngoan ngoãn nghe chưa

nó vẫn rất ngoan cố

– không không thèm nghe…huhu

hắn tiếp tục dụng hình, nó đau quá nước mắt tèm lem.

– huhu xin….n.. xin…lỗi

hắn dừng lại cho nó ngồi dậy nghiêm mặt hỏi

– tiểu du, chừa chưa

hắn gọi nó là tiểu du khiến lòng nó mềm ra sau trận đòn vừa bị đánh

– hic…hic…chừa

– sau này còn nghịch không?

– sau này sẽ ngoan ngoãn không gây náo loạn nữa.

nó thút thít. hắn mỉm cười lau nước mắt trên má nó

– ngoan, em mau đi thay đồ sạch đi tí nữa bác sĩ sẽ đến tháo băng cho em.

chờ đợi có vậy nó nhanh chóng vọt lên lầu miệng không ngừng lẩm bẩm:

– Tên Gia Huy đáng ghét , hôn phu gì chứ, dã man dám “bức cung” mình, hãy đợi đấy…#$#%#>>>…

Hắn dường như biết trước

– Lảm nhảm j đó siêu quậy?

nó cười gian..

– hi’… em đang đọc kinh hối lỗi đó mà

Hắn vẫn nhìn nó nghi hoặc còn nó nhanh chân lỉnh lên phòng thiệt nhanh, bỏ lại hắn ngồi đó trong lòng thấy ấm áp lạ…

CHAP 3

* Buổi Chiều

Ông bác sĩ già tháo lớp băng trên đầu nó cười hài lòng:

– Vết thương hồi phục rất nhanh, cô chỉ cần nghỉ ngơi thêm và để tinh thần thư thả vui vẻ như vậy sẽ tốt cho phần não bị chấn thương.

Nó buộc miệng hỏi nhỏ:

– Vậy khi nào tôi có thể nhớ lại?

Ông bs bối rối nhìn nó đầy thương cảm rồi quay sang phía hắn, thấy hắn không nói gì ông bác sĩ vỗ vai nó:

– Chuyện này thực sự rất khó nói, có thể 1 tuần, 1 tháng hoặc 1 năm, thậm chí…

– vậy chỉ cần vui vẻ thì sẽ mau hồi phục đúng không ạ?

Nó mỉm cười , nhưng nụ cười kém tươi, vì nó biết bs sẽ nói gì tiếp theo, nghĩa là nó cũng hiểu có thể cả đời nó cũng không thể lấy lại phần ký ức đã mất.

Buổi tối khi từ phòng làm việc đi ra hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng nó, nó trở mình:

– Ai vậy?

– Sao em chưa ngủ?

Hắn nhìn nó có phần lo lắng. nó ngồi dậy khuôn mặt van lơn:

– có thể cả đời này em cũng không thể nhớ được gì, nên bây giờ anh có thể kể những chuyện trước đây cho em biết không?

Hắn nhìn nó, ánh mắt nâu vẫn lạnh lùng nhưng xen vào đó là tia nhìn khó hiểu. hắn cho nó nằm xuống đắp chăn cho no

– Từ từ anh sẽ kể cho em nghe, ngủ đi mai chúng ta sẽ tới trường.

Nói xong hắn cố đi ra thật nhanh nhằm tránh câu hỏi nào nữa thốt ra từ miệng nó.

Trong phòng nó thim thiếp lẩm bẩm ” từ từ…”

Nó đâu biết bên ngoài hắn đang dựa lưng vào tường ánh mắt giờ đây nặng trĩu môi hắn mấp máy

– xin lỗi ,