Insane
Bản chất của đĩ

Bản chất của đĩ

Tác giả: Hai Mặt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324395

Bình chọn: 10.00/10/439 lượt.

xuống bể.

Nhưng ở cuối lá thư, mẹ để lại câu :

“Có một điều mẹ chắc chắn rằng tình yêu thương và lo lắng của cha mẹ đôi khi làm con căng thẳng nhưng sẽ là chỗ dựa để con chứng minh rằng mình đã trưởng thành, chứ không phải áp lực đâu con nhé!”

Mẹ nói thế nghĩa là sao? còn không phải đang nhắc nhở tôi tự có trách nhiệm với bản thân?

Tính mẹ là vậy, manh mẽ, không dông dài, không sướt mướt.

Ba hôm liền tôi bị giam lỏng.

Nhờ có quãng thời gian này mà tôi bắt đầu biết tự nhìn lại những chặng đường đã qua.

Trước đây mọi điều hạnh phúc và đau khổ tràn tới quá nhanh, đến mức nhiều khi tôi không còn làm chủ được mình.

Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ.

Nhờ có họ mà tôi tồn tại và hưởng cuộc sống quá tốt.

Thế nhưng những chuỗi tháng ngày ấm áp của gia đình ngay lập tức bị che mờ bởi làn khói thuốc và vành môi cong.

Chẳng biết là do ông trời trêu ngươi hay ân trên biệt đãi mà Mascara Hai Trăm Chín Chục Nghìn đột ngột xen vào giữa cuộc đời tôi, đúng vào quãng thời gian quan trọng nhất.

Thắm và gia đình tôi thuộc về 2 thế giới khác hẳn nhau.

Nếu phải lựa chọn, chắc chắn 1 trong 2 sẽ biến mất.

Sau mấy ngày đêm chìm trong miên man suy nghĩ, cuối cùng tôi mới nhận ra rằng :

Bản thân đã làm rất nhiều điều cho những người xung quanh, nhưng người tôi yêu nhất lại chưa hề nhận được gì xứng đáng.

Căn phòng tối yên tĩnh như tờ, chỉ còn chút ánh điện mờ ảo hắt lên tấm rèm cửa.

Cuối cùng tôi đã tìm thấy con đường cho tương lai.

Suốt 3 ngày liền ở lì trong nhà tù túng.

May sao, đến ngày thứ 4, là ngày giỗ của ông cố.

Cả gia đình quân quần sum họp bên mâm cơm như ngày tết.

Coi như tôi được thấy ánh mặt trời.

Ăn uống, làm lễ cả ngày, đến đêm, mọi người vẫn chưa chịu giải tán, tiếp tục hàn huyên tâm sự, nâng chén rượu nhạt.

Mọi người trong nhà nghe được phong phanh mối quan hệ của tôi và Thắm, ai cũng xúm vào hỏi han.

Cô tôi bảo: “con bé đó đẹp, đồng ý là đẹp thật, nhưng đẹp đến mức không thật”

Ai nấy đều lắc đầu “không nên đâu con ơi, phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm, nếu đã đẹp đến mức không thật thì con nên cân nhắc…”

Tôi chỉ gật đầu không đáp.

Còn bố mẹ tôi coi như không nghe thấy.

Có thằng cháu đích tôn sắp sửa lên đường du học, ông nội khoái chí phải biết:

Ăn uống xong xuôi, ông đích thân mời tôi ngồi riêng với ông 1 mâm, 2 ông cháu uống vài li rượu.

Rượu ngà ngà say, ông phấn khởi tinh thần, kể cho tôi hết chuyện này đến chuyện kia, còn dạy toàn là lời hay lẽ phải.

Xong xuôi, đâu vào đấy rồi, ông tiếp tục dắt tay tôi vào phòng.

Đoạn cẩn thận lục lấy 1 chiếc hộp cũ kĩ trong tủ.

“cháu nhìn xem trong này là gì”

Tôi mở ra xem, la lên “là nhẫn cưới”

“vàng đấy”

“vâng?”

“nhẫn của ông và bà ngày xưa cưới nhau”

Tôi nhìn ngón áp út của ông, rõ ràng không có đeo nhẫn.

Ông nội vỗ vai tôi

“cháu sắp lên đường du học, biết đâu qua bên đó sẽ kiếm được 1 cô gái tốt người đẹp nết nào đó làm vợ, nếu thích thì cứ ở luôn bên đó cũng được, miễn là hai đứa hạnh phúc, lâu lâu về thăm lại ông già này là được rồi”

“ông ơi, cháu không dám thế đâu”

“sao lại không dám, bằng tuổi cháu, ông đã lấy vợ”

Tôi nhớ lại câu chuyện bố kể, cười ha hả.

“thằng quỷ nhỏ này, dạo này ông trí nhớ kém, đến khi sắp lên đường nhớ bảo ông đưa nhẫn nếu không ông lại quên mất”

Tôi nghĩ ra 1 chuyện, tim đập thình thịch, vội vàng nói :

“ông ơi, ông giao cho cháu luôn từ bây giờ được không ông?”

“hả?vì sao? Lỡ đâu mà mất thì…”

“dạ không đâu ông, cháu nhất định bảo quản kĩ càng, coi như kỉ vật”

“cầm lấy”

Ông nội ngẩn ra, rồi trao chiếc hộp cũ cho tôi.

Tôi vừa chạm vào hộp, ông dùng 2 tay chụp lấy bàn tay tôi thật mạnh :

“nhớ kĩ: trao nó cho người xứng đáng !”

Tôi luôn là 1 đứa cháu ngoan, luôn làm đúng theo lời ông dạy.

Vì thế: trao nó cho người xứng đáng!

Chính ông là người đã chắp đôi cánh cho tôi thực hiện ý định điên rồ nhất trong đời: Bỏ trốn!

Sau khi lấy được cặp nhẫn quý giá, tôi giả vờ đi vệ sinh, rồi phóng ra vườn, vượt hàng rào bỏ đi trong đêm.

Bắt xe phóng thẳng tới nhà Thắm nhanh chóng, đến đây tôi mới đủ can đảm gọi 1 cuộc gọi thông báo :

“mẹ ạ?con đã đi rồi, xin lỗi mẹ nhưng con buộc lòng phải đi, con sẽ trở về thu xếp hành lí và đi du học, nhưng mẹ hãy cho con vài tuần ở Sài Gòn để chuẩn bị”

Mẹ phản ứng quyết liệt, chửi ầm ĩ trong điện thoại.

Tôi phải tắt

“khoan khoan, chờ đã, như thế này, thế này có phải là anh đang cầu hôn em không?”

“anh muốn cưới em! ”

Chỉ cần nghe thấy 4 chữ đơn giản đó thốt ra từ miệng tôi, cả người Thắm tức thì run rẩy 1 trận.

Chị quýnh quáng :

“Nhưng mẹ không thích em”

“chú rể là anh chứ không phải mẹ anh”

“anh thực sự muốn cưới em? con điếm như em…. ”

“em đẹp hơn cả tỉ người ngoài kia, nếu phải có một người mất tự tin thì người đó nhất định là anh”

Thắm nhìn tôi xúc động, trong mắt chị ẩn ước có tia nước kì lạ

“em muốn kết hôn! ”

Chỉ chờ có thế, tôi run run đặt 2 chiếc nhẫn vào tay Thắm.

Bất thần trong khoảnh khắc đó, chị rụt tay lại.

“em muốn có bà mối như ông bà mình ngày xưa”

“đống ý, anh nhất định mời mấy bà hoàng trong gia đình