
lại
6h35′. Dập báo thức, đặt lại tiếp.
7h10′. Tắt luôn báo thức. Trùm chăn ngủ
Và….
7h25′ nó bừng tỉnh. Chẳng phải nói, nó cuống như thế nào, cả cái cà vạt cũng quên thắt. Lỡ gặp phải thầy giám thị thì phải làm sao? Lỡ mình phải chống đẩy thì làm sao?- Lúc này trong đầu nó chỉ hiện lên hình ảnh thầy giám thị tay cầm thước, thong dong và nhẹ nhàng đi véo tai nó.Cứ như thế, xong xuôi phần vệ sinh cá nhân, nó phi một mạch từ trên nhà xuống dưới bếp chào bố mẹ xong lại tiếp tục phi nhanh ra bến xe buýt trước con mắt không mấy ngạc nhiên của nhị vị phụ huynh.
————-Cấp 3 Đại Vũ, 7h40′, 5′ trước giờ vào học——————————
Tiếng gào rú gầm trời mỗi buổi sáng của nữ sinh Đại Vũ đã trở nên rất đều đặn từ ngày Cảnh Tuấn chuyển về. Mà xét về nhiều khía cạnh khác, các cô giáo lẫn giáo viên thực tập cũng không phải là đối tượng ngoại lệ. Nhưng, đã là giáo viên thì phải làm theo cách khác:
Thứ nhất, có thể nhờ Cảnh Tuấn bê đỡ đồ giúp mình đến văn phòng. Đây được coi là cách dễ nhất.
Thứ hai, có thể nhờ cậu ta đi lên đi xuống văn phòng để nhờ mua cho cốc cà phê hoặc cái bánh ở căng tin. Quy ước: Cách này chỉ có thể dùng cho giáo viên nữ. Được coi là cách thực dụng nhất
Thứ ba và cũng là cuối cùng, nếu muốn chụp được cậu ta, hãy mời cậu ta ở lại lớp cùng chuyên tâm nghiên cứu một số đề thi khó. Trong lúc cậu ta đang miệt mài, cần mẫn chúng ta hãy tận dụng hết dung lượng thẻ nhớ của mình để chụp ảnh. Đây được coi là cách vô dụng nhất và không thể nào áp dụng cho con người không-thích-chụp-ảnh này.
Chung quy lại thì tất cả các cách này đều không khả thi cho lắm nên các giáo viên thực tập chỉ còn cách trà trộn vào đám học sinh của mình, trùm mặt kín mít như ép-bi-ai và góp một phần cổ họng của mình vào đám đông lộn xộn mỗi buổi sáng khi cậu ta đến trường.
“Hộc, hộc”- Nhã Ân đang cố điều chình lại nhịp thở của mình sau khi chạy trốn sự truy đổi của bác bảo vệ khi đang cố trèo qua hàng rào trường. Nó quen việc này lắm rồi, nên đối với nó từng đó chỉ là một chút vận động buổi sáng mà thôi.
Nó đi lối sau vào trường, theo bản năng của nó, thầy giám thị đang rất có thể đang ở tầng 3. Sau khi suy nghĩ thông thoáng xong, nó quyết định luồn lách đến nhà vệ sinh để giấu cặp sách ở đó và sẽ diễn cảnh vừa đi vệ sinh trở về với lớp.
Chắc chắn như vậy, chắc chắn kế hoạch sẽ thành công!- Vừa nói nó vừa đưa hai tay ra trước mặt, nắm chặt, lấy hết dũng khí bắt đầu di chuyển đến cuối hành lang.
Có thể nói, nếu không chỉ vì cái mồm hay ti toe của nó thì chắc nó đã có thể xin vào FBI lâu rồi. Cả cái người di chuyển nhanh thoăn thoắt, uyển chuyển, lại rất khéo léo diễn trò khi gặp giáo viên của mình. Nó có thể là một đặc vụ giỏi, nó luôn nghĩ thế.
———————————————————————————————————————————————————————————
Cảnh Tuấn được thầy sử tín nhiệm giao cho trọng trách vô cùng to lớn: mang tập tài liệu+ đề thì đến phòng thầy hiệu trưởng.
Tất nhiên là cậu ta nhận lời rồi, tại sao lại không chứ. Dù sao thì ngồi trong lớp sinh hoạt 15′ với chủ đề ca hát cũng chẳng có gì là thú vị cả. Ra ngoài một chút để thay đổi không khí có phải là hay hơn không?
Theo thói quen, tay cậu ta lại đút vào túi quần mà thong dong bước đi. Mỗi lần đi qua lớp nào là nữ sinh lớp đó hét ầm lên, cả bao nhiêu ánh mắt đểu đổ vào Cảnh Tuấn và không ngoại trừ giáo viên -.-
Đến cầu thang, cậu ta đứng lại. Cái dừng chân này không phải theo bản năng mà là do tác động bên ngoài nên trong lòng Cảnh Tuấn có chút tò mò mà chân bước có phần thêm nhanh tiến đến.
*sột soạt*
*nhẹ nhàng*
*sốt sắng*
Và….
Là Tống Nhã Ân sao?- Vừa nghĩ nó vừa nhìn xung quanh xem có điều gì làm Nhã Ân phải sợ sệt đến như vậy trước con mắt đầy kinh hãi của cô bạn.
Thầy giám thị ở kia…
Nó ở đây…. Và đang trong trạng thái hoảng sợ.
À, hóa ra là vậy. Nó nhếch mép nhìn cô bạn của mình, nói một cách thản nhiên:
– Đi học chậm?…
Chưa để nó nói hết câu, Nhã Ân đưa tay ra bịt miệng nó, ném cho nó một cái lườm như để cảnh cáo. Tuy nhiên, nghe tiếng bước chân thầy giám thị đến gần nó tức tốc đẩy Cảnh Tuấn ra trước để nó nấp đằng sau, lòng vô cùng lo sợ mà bất giác nắm chặt áo Cảnh Tuấn lúc nào không rõ. Kể ra nó cũng thông mình đấy, lấy người Cảnh Tuấn làm bức tường thành thì đến trời mới biết nó ở đâu, dù gì thì cậu ta cũng khá cao: 1m80, còn, nó…. 1m65- thấp nhất hội con gái. Cảnh Tuấn nhếch nhẹ khóe môi, để lộ hai chiếc răng khểnh giết người của mình.
Thầy giám thị bước đến, nhìn thấy cậu học trò mới chuyển từ Mĩ về, mặt mày khôi ngô tuấn tú, lại được biết cậu ta học vô cùng giỏi. Tắt chế độ giám thị xuống, hỏi:
– Cảnh Tuấn, em làm gì ở đây bây giờ vậy, chẳng phải đang là giờ sinh hoạt sao?
– Thầy Lưu nhờ em mang cái này lên phòng hiểu trưởng, thưa thầy.
– Vậy sao, vậy thì tốt quá, tôi cũng đang định đến phòng thầy hiệu trưởng đây.
– Vậy thì…Trùng hợp quá. Chúng ta đi chứ ạ?
– Được, được, đi ngay nào!- Nói rồi thầy giám thị hồ hởi đi trước, Cảnh Tuấn lúc này mới quay ra sau, nhìn Nhã Ân như ra hiệu, rồi tức khắc quay đi hoàn thành nốt nghĩa vụ của mình.
Nhã