80s toys - Atari. I still have
Bạn gái của Thiếu Gia

Bạn gái của Thiếu Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323334

Bình chọn: 7.5.00/10/333 lượt.

ang quen với Quốc Hy 10 Pháp???

– Hả??? Quốc Hy???

– Có hay không?

– Đó là trước đây, bây giờ thì không còn quan hệ gì nữa!

– Đừng bỏ rơi nó lúc này…

– ???

– Tôi muốn cậu bên cạnh nó! Ít ra là trong thời điểm này!

– Vì sao chứ? Mà cậu với Quốc Hy có quan hệ gì???

– Nó là em họ tôi! Bây giờ nó đang phải chịu đựng một nỗi đau tinh thần rất lớn, nó nói với tôi chỉ có cậu mới khiến nó thấy được an ủi phần nào…Nếu cậu bỏ rơi nó lúc này tôi sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra…

– Là sao chứ? Tôi không hiểu???

– Bố mẹ nó sắp ly hôn, từ nhỏ đến lớn nó luôn phải sống trong một bức tường giả tạo của tình thân, bố mẹ nó không như bao người khác, họ thương con bằng cách tạo áp lực cho con, anh và chị nó đều là nạn nhân đau khổ và bây giờ đến lượt nó.

– Nhưng tại sao lại ly hôn?

– Vì bố của nó có người khác! Thôi, cậu chỉ biết như thế là được… Đừng bỏ rơi nó vào lúc này.

Vy Linh nhìn tôi như van lơn rồi quay lưng về lớp, tôi thẫn thờ…

Vào lớp, Trần Thoại nhìn tôi cười rồi vẫy tay, có lẽ cậu ta lại có làm ra chuyện gì kì cục nữa đây!

– Có chuyện gì mà cười như đười ươi thế kia? – tôi cũng cười

– Tại vào lớp không gặp you đâu nên nhớ thôi!

– Có cần phải ướt át như thế không? – tôi nhăn mặt

– Tất nhiên! Ngồi xuống đây tôi đưa cho cái này! – Thoại lôi tôi ngồi xuống

Cậu ta móc từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ rồi đưa cho tôi.

– Cái gì thế này?

– Tặng you đó! – Thoại gãi gãi đầu

Tôi nhìn thắc mắc rồi mở ra…có lẽ các bạn sẽ nghĩ rằng đó là một chiếc nhẫn hay dây chuyền hay đại loại như thế nhưng không phải…đó là một chiếc huy hiệu in hình tôi và …Thoại dựa vai vào nhau+_+. Nhưng theo tôi nhớ thì đã khi nào tôi và cậu ta chụp ảnh chung đâu nhỉ???

– Cái này??? ở đâu ra thế?

– Cậu đúng là…ảnh ghép đó! Nhưng trông thật đấy chứ???

– Trời! khùng sao?

– Có gì đâu! Có cái đó khi nào tôi cũng cảm giác cậu ở gần tôi và cậu cũng thế! Chẳng lẽ chưa bao giờ cậu nhớ tôi à? – Thoại nhìn tôi với vẻ trách cứ.

– Ôi trời! Ngày nào mà chẳng gặp cái mặt cậu thì nhớ gì nữa chứ??? – tôi phì cười

– Cậu cứ nghĩ thế đi! Biết đâu không thấy tôi thì lúc đó đừng có khóc um lên nhé!

– Thôi thôi! Cậu cứ nói chuyện gì không đâu à! Từ khi tôi vào lớp này đến giờ đã bao giờ tôi thấy cậu tách tôi được một mét đâu! Khi nào cũng kè sát bên tôi! Làm sao mà biến đi được chứ! – tôi càng cười to hơn.

– Kệ cậu! Mà không cảm ơn tôi à?

– Quên! Cảm ơn quái vật đáng yêu!

Mặc dù hơi buồn cười nhưng tôi lại cảm thấy có cái gì không hay sắp xảy ra… Một linh tính kì lạ!

Ra về.

Tôi đứng trước cổng đợi mẹ đón, hôm nay tôi phải đi mua xe đạp mới, chiếc xe địa hình của bố đem ra Gia Lai tôi không đi được! Đúng là mệt mỏi với chuyện xe cộ!

Bỗng tôi thấy Quốc Hy bên kia đường, cậu nhóc đang đứng đối diện và nhìn tôi, chợt tôi nhớ đến những lời Vy Linh nói, cậu nhóc đó…có thật là đang phải chịu đựng những điều như thế không?

Chap 31: Đi học

Trên đường mẹ chở về tôi nhìn thấy một vụ đụng xe, có vẻ không nặng lắm, nhưng người bị dính đòn hinh như là … Phong Ken??? Và một cô gái nào đó. Tôi ngoái đầu nhìn nhưng mẹ đi nhanh quá. Không biết có phải Phong Ken không nữa!

Mấy ngày này Senil phải nghỉ học vì bố nó ốm nặng, nó phải sang Mỹ coi tình hình, không có cô nhóc tôi cảm thấy buồn buồn trong lòng, dù sao cũng là bạn thân nhất của tôi, nó chỉ có mình bố nó là người thân, mong cho bác ấy mau chóng khỏi bệnh.

Tôi ngồi vào bàn học, lôi chiếc huy hiệu Trần Thoại tặng ra ngắm nghía, cậu ta cũng thật thú vị. Bây giờ chẳng còn lo nghĩ gì nữa! Tôi đã chọn Trần Thoại để bắt đầu….

Sáng hôm sau…

Đang ngủ với nhóc Bin trong phòng, tôi chợt thấy nhức nhức lỗ tai khi nghe ai đó gọi tên mình.

– Giờ mà còn ngủ nữa hả? Dậy đi! Ylen dậy đi!

Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn lên, Ylen? Ylen? Cái tên này…chỉ có một người gọi tôi bằng cái tên này…nhưng đây là phòng tôi thì làm sao có thể??? Có lẽ là đang nằm mơ rồi! Thế là tôi trùm chăn và ngủ tiếp!

Nhưng cái chăn đã tự động rời bỏ tôi +_+. Lần này không muốn tỉnh cũng phải tỉnh, nhóc Bin bị đánh thức khóc um lên khiến tôi hốt hoảng dỗ dành, bây giờ mới nhìn rõ thực sự…kể đứng trước mặt tôi chính là Quốc Hy +_+. Tôi giật bắn mình!

– Làm sao….làm sao….cậu lại ở đây chứ?

– Tôi kếu mãi không thấy ai ra mở cửa, mà căn bản là cửa nhà mở toang ra nên phải lên tìm Ylen thôi chớ sao nữa!

– Ôi trời! cậu đang nói chuyện đùa à? Nhà tôi sao lại không đóng cửa chứ?

– Không tin xuống mà xem! Cũng may tôi tới sớm nếu không thì giờ Ylen không còn nằm được ở đây đâu mà đã bị ném ra ngoài kia rồi!

Tôi không tin. Nhưng thoáng giật mình. Người rời khỏi nhà cuối cùng trong sáng này chỉ có chị Diên thôi. Mà tính chị ấy thì đãng trí như người già. Thôi rồi, chắc chắn là chị quên khóa cửa nhà rồi!

Sau một hồi ra sức vỗ về kiêm dọa nạt tôi mới dừng được việc thằng Bin khóc ré lên. Thật là khổ sở. Tôi bế nó xuống nhà rồi rửa mặt đánh răng cho nó ăn sáng và cuối cùng là đưa nó đi học. Quốc Hy thì cứ ngồi trên ghế nhìn tôi tất bất như người mẹ trẻ thời @. Bực như con mực!

– Đi học thôi Bin!

– Dì Di ơi! Mình lại phải đi bộ à??? – thằng nhỏ