
hâm hỏi.
“Bạn gái không phải là bảo mẫu!”. Dụ Vi Hề nhíu mày, “Hơn nữa, em cũng phải đi làm, có phải ngồi nhà cả ngày đâu”.
“Anh nuôi em là được mà”. Mộ Tử Khâm hỏi: “Chúng ta kết hôn xong em ở nhà làm bà chủ gia đình đi, sao hả?”.
Tuy rằng trong xã hội hiện đại tuân theo quy luật nam nữ bình đẳng, kinh tế độc lập, nhưng khi có một người đàn ông chịu nói ra ba chữ “anh nuôi em” thì trong lòng người phụ nữ vẫn cảm thấy rất ấm áp. Giống như Dụ Vi Hề vậy, lúc này cô đang chìm trong một cảm giác hạnh phúc, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: “Ai thèm chứ, không nghe mấy lời của anh nữa, em còn phải đi giặt quần áo”.
Nói xong, Dụ Vi Hề đi vào phòng giặt quần áo, đang phân loại quần áo thì bụng dưới của cô đột nhiên thấy đau như thể có người dùng tay kéo căng ra vậy. Cô ngồi xổm xuống đất, nhất thời không đứng dậy nổi.
Mộ Tử Khâm nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy vào hỏi: “Có chuyện gì thế? Em khó chịu ở đâu?”.
“Không sao”. Dụ Vi Hề yếu ớt khoát khoát tay, “Cái kia của em sắp tới rồi, đau bụng sinh lí thôi”.
“Thôi đừng làm nữa”. Mộ Tử Khâm ôm ngang người Dụ Vi Hề, bế cô ngồi xuống sofa rồi đun cốc sữa bò, săn sóc giúp cô uống hết, hỏi: “Sao rồi, khá hơn chút nào không?”.
“Không sao đâu, bệnh cũ mà”. Dụ Vi Hề cau mày, cố chịu đựng.
Mộ Tử Khâm ôm Dụ Vi Hề để cô ngồi lên đùi mình, bắt đầu lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới của cô. Cảm giác ấm áp toả ra từ bàn tay anh truyền vào trong cơ thể Dụ Vi Hề khiến cơn đau dịu đi. Dụ Vi Hề cuộn mình trong lòng anh, tìm tư thế thoải mái nhất. Cô hơi hé mắt ra thì nhìn thấy sự quan tâm tràn ngập trong ánh mắt Mộ Tử Khâm mà đôi môi anh đang nở một nụ cười thật ngọt ngào.
Chương 18
“Cậu nói cái gì?!”. Lâm Nhan Ngạn trợn tròn mắt.
Hôm nay, Lâm Nhan Ngạn đi khám thấy đã có thai hai tháng nên Ngô Luật Quần mời Dụ Vi Hề và Mộ Tử Khâm đến nhà chúc mừng. Thừa dịp hai người đàn ông nướng thịt trong sân, Dụ Vi Hề nói thật chuyện mình và Mộ Tử Khâm đang yêu nhau. Giống y trong dự liệu của cô, phản ứng của Lâm Nhan Ngạn rất kịch liệt.
“Tớ nói”, Dụ Vi Hề cúi đầu, chọc chọc ngón tay, nói bé như tiếng muỗi kêu: “Tớ nói, tớ và Mộ Tử Khâm đang sống cùng nhau”.
“Dụ Vi Hề, đừng nói đùa, bây giờ tớ đang mang thai, đứa bé rất có thể sẽ bị cậu làm sợ đến mức mất luôn đấy”. Lâm Nhan Ngạn sờ sờ cái bụng hơi nhô lên, vẻ mặt vẫn không thể tin nổi, “Nói cho tớ biết, có phải là cậu bị ép buộc không?”.
Dụ Vi Hề lắc đầu, “Thực ra là do tớ tự nguyện”.
Vừa dứt lời, Lâm Nhan Ngạn xoa xoa huyệt thái dương, bộ dạng như thể đang sắp tắt thở đến nơi, “Vi Hề, cậu thực sự khiến tớ giật mình quá đấy!”.
“Đừng nói thế”. Dụ Vi Hề bắt đầu nói tốt cho Mộ Tử Khâm, “Thực ra anh ấy rất tốt, rất quan tâm đến tớ, hơn nữa…”.
“Hơn nữa cái gì?”. Lâm Nhan Ngạn gặng hỏi.
Dụ Vi Hề cúi đầu cười cười, “Hơn nữa, anh ấy nói anh ấy vẫn luôn muốn tớ làm bạn gái anh ấy”.
“Mộ Tử Khâm lại đi nói mấy lời tâm tình như thế á?”. Lâm Nhan Ngạn vuốt vuốt ngực, “Thật sự là quá đáng sợ, con tớ suýt nữa chui đầu ra luôn rồi”.
“Bà bầu à, cậu mới mang thai có hai tháng, đứa bé trong bụng cùng lắm chỉ là một cục thịt thôi, phải có tí thường thức chứ?”. Giọng nói của Mộ Tử Khâm vang lên phía sau hai cô.
“Cái gì mà cục thịt? Cậu nói chuyện lễ độ chút cho tôi nhờ!”. Lâm Nhan Ngạn lườm anh, “Cái mồm đúng là độc địa, thật không biết sao Vi Hề lại chọn cậu nữa?”.
“Tôi không quan tâm cậu có biết hay không, dù sao bây giờ cô ấy đã là người phụ nữ của tôi rồi”. Mộ Tử Khâm nói xong liền đưa thịt nướng cho Dụ Vi Hề, “Này, theo yêu cầu của em, không cho ớt đâu, cứ yên tâm ăn đi”.
“Cảm ơn, em đi lấy dao nĩa”. Dụ Vi Hề đứng dậy đi vào bếp.
“Này, của tôi đâu?”. Lâm Nhan Ngạn hỏi.
“Đi tìm chồng cậu mà đòi”. Mộ Tử Khâm khoát khoát tay.
“Cậu…”. Lâm Nhan Ngạn chán nản.
“Vợ à, đừng tức giận, thịt nướng tới đây”. Ngô Luật Quần bưng một đĩa thịt nướng to đùng đến trước mặt vợ, lấy lòng, “Muốn ăn miếng nào, anh bón cho em ăn”.
“Cho xin đi, hai người đừng có buồn nôn như thế được không?”. Mộ Tử Khâm lắc đầu, cũng đi vào bếp.
“Sao không chờ ở ngoài?”. Dụ Vi Hề vừa rửa đĩa vừa hỏi.
Mộ Tử Khâm không nói gì, chỉ tựa vào cạnh tủ bát lẳng lặng nhìn cô.
“Sao lại nhìn em như thế?”. Dụ Vi Hề nghi hoặc.
“Anh đang nghĩ”, Mộ Tử Khâm chậm rãi nói: “Chúng ta đến lúc nào đó cũng phải có một đứa con thôi”.
Nghe vậy, tim Dụ Vi Hề hồi hộp đập thình thịch, anh ấy… muốn có con với mình?
Mộ Tử Khâm khoanh hai tay trước ngực, nói đùa: “Có điều, nếu con chúng ta mà giống em thì đúng là bi kịch của nhân gian”.
Dụ Vi Hề bĩu môi, biết ngay là anh chẳng nói được lời nào hay đâu mà.
Đang hờn dỗi, một đôi tay ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau, giọng nói của Mộ Tử Khâm vang lên bên tai cô: “Nhưng nếu con mà lắm thịt giống em, ôm vào thoải mái thế này thì cũng không tệ”.
Dụ Vi Hề kinh ngạc quay đầu lại, “Mộ Tử Khâm, đây là lần đầu tiên trong đời anh khen em đấy”.
“Vậy còn em?”. Mộ Tử Khâm đặt cô lên trên tủ bát, nhìn thẳng vào mắt cô, “Hình như từ trước tới giờ em chưa từng khen anh”.
Dụ Vi Hề vươn tay ra vuốt ve gương mặt anh, “Anh khá đẹp trai”.
“Còn gì nữa?”. Mộ Tử