Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323191

Bình chọn: 9.5.00/10/319 lượt.

ũng đâu biết dù chỉ một tí rằng cái ô tô của tớ được đậu ở cái xứ sở nào!

Mathias lục túi áo vét, đặt lên mặt bàn chùm chìa khoá và một biên lai phạt.

– Thật đáng tiêc, hôm qua tớ đã đến quá muộn, cậu đã dính một chưởng rồi!

Anh ra hiệu cho Louis rảo chân, và cùng bọn trẻ đi ra. Antoine cầm tờ phạt lên và chăm chú đọc. Phạt do đậu xe trên phần đường ra vào của xe cứu hoả trên khu đại lộ Kensington High Street vào lúc 0 giờ hai mươi lăm phút.

Anh đứng lên để rót cho mình một tách cà phê, nhìn đồng hồ trên lò nướng rồi chạy nhanh lên lầu sửa soạn đi làm.

* * *

– Con không quá căng thẳng vì buổi kiểm tra đấy chứ? Mathias hỏi con gái trong lúc bước vào sân trường.

– Nó hay là chú hả? Louis xen vào với vẻ ma mãnh.

Emily gật đầu trấn an bố mình. Cô bé dừng lại ở vạch giới hạn sân bóng rổ trên mặt đất. Vạch đỏ không chỉ vạch ra vùng để ghi điểm nữa mà là đường biên để bắt đầu từ đó bố cô bé phải trả lại tự do cho cô. Các bạn cùng lớp chờ cô trong sân chơi. Mathias thoáng thấy cô giáo Morel thực sự đang đứng dựa vào một thân cây.

– Chúng ta đã ôn kĩ bài vào ngày nghỉ cuối tuần rồi, con đã chiếm mất vị trí tốt nhất của bố rồi (nguyên bản: Pole position: trong giải đua xe Thể thức 1, pole position là vị trí tốt nhất cho cuộc đua chính thức mà tay đua đạt được trong lần chạy thử – thường diễn ra vào hôm trước của ngày diễn ra cuộc đua chính thức), Mathias muốn nói để khích lệ.

Emily đứng sững ngay trước mặt bố nó.

– Đây không phải là cuộc đua xe Công thức 1, bố ạ!

– Bố hiểu… nhưng dù sao chúng ta cũng nhắm đến vị trí quán quân chứ hả?

Cô bé đi xa dần cùng với Louis, bỏ lại ông bố đứng một mình giữa sân trường. Anh nhìn con gái đi khuất hẳn vào phía sau cửa lớp học và trở ra, vẻ lo lắng.

Khi tới phố Bute Street, anh thoáng thấy Antoine đã yên vị ở hiên quán Coffee Shop, anh liền đi tới ngồi bên cạnh bạn.

– Cậu có nghĩ con bé sẽ phải ra ứng cử trong kỳ bầu lớp trưởng hay không? Mathias hỏi trong lúc nếm thử cốc cappuccino của Antoine.

– Điều đó tuỳ thuộc vào việc cậu có tính đăng kí cho nó vào danh sách hội đồng hành chính địa phương hay không, tớ không ưa việc kiêm nhiệm nhiều chức vụ cùng một lúc.

– Các anh không thể đợi được đến kì nghỉ hè mới cãi nhau à, Sophie nói vui trong lúc đến nhập bọn với họ.

– Nhưng có ai cãi nhau đâu, Antoine ngay lập tức tiếp lời.

Cuộc sống đã bừng dậy trong khu Bute Street, và cả ba người đều tận hưởng điều đó bằng cách điểm xuyết cho bữa sáng của họ những bình phẩm tếu táo về những khách bộ hành đi qua, và câu chuyện cứ như thế mà giòn giã.

Sophie phải chia tay họ, có hai người khách đứng đợi trước cửa hiệu của cô.

– Tớ cũng phải đi đây, đã đến giờ phải mở cửa hiệu sách,Mathias vừa nói vừa đứng lên. Đừng động đến tờ thanh toán này nhé, tớ bao.

– Cậu có ai đó nữa phải không? Antoine hỏi.

– Cậu có thể diễn đạt cụ thể chính xác điều cậu muốn nói vơi “ai đó nữa” không? Bởi vì đúng thế, tớ thề với cậu rằng cậu đang làm tớ lo lắng đấy!

Antoine lấy tờ thanh toán trong tay Mathias và đặt vào đó biên lai phạt mà bạn anh đã để lại cho anh trong bếp.

– Chẳng có gì cả, quên hết đi, thật là nực cười, Antoine nói với giọng buồn buồn.

– Tối qua, tớ cần đi dạo, không khí trong nhà hơi nặng nề. Có gì đó không ổn hả Antoine? Mặt cậu cứ ngây đuỗn ra từ hôm qua tới giờ.

– Tớ nhận được thư của Karine, cô ấy không thể chăm con được trong kỳ nghỉ Phục sinh. Điều kinh khủng nhất là cô ấy muốn chính mình phải giải thích cho Louis hiểu tại sao cô ấy không có cách nào khác, còn tớ thì chẳng biết phải làm thế nào để thông báo tin này cho thằng bé.

– Với cô ấy thì cậu đã nói gì rồi?

– Karine cứu cả nhân loại cơ mà, cậu muốn tớ nói gì với cô ấy hả?

Louis sẽ thất vọng lắm đây, và chính tớ phải tự xoay xở với chuyện ấy, Antoine tiếp tục, giọng run lên.

Mathias ngồi lại bên Antoine. Anh đặt cánh tay lên vai bạn rồi ghì chặt vào mình.

– Tớ có một ý này, anh nói. Thế nếu vào kỳ nghỉ Phục sinh, chúng ta dẫn bọn trẻ đi săn ma ở Scotland thì sao nhỉ? Tớ đã đọc một bài báo về một chuýên du lịch theo đoàn, có đến thăm những lâu đài cổ bị ma ám đấy.

– Cậu không nghĩ là chúng vẫn còn hơi bé, chúng có thể sẽ sợ à?

– Chính cậu mới cả đời lúc nào cũng sợ sệt thì có.

– Thế cậu có thể bỏ hiệu sách đi được à?

– Vào các kỳ nghỉ của học sinh thì rất vắng khách, tớ sẽ đóng cửa năm ngày, chẳng phải là ngày tận thế đâu mà.

– Cậu thì biết gì về các kỳ nghỉ với cả khách hàng kia chứ, cậu đã bao giờ ở đây vào dịp này đâu?

– Tớ biết là được rồi, thế thôi. Tớ sẽ chịu trách nhiệm mua vé và đặt phòng khách sạn. Còn tối nay, việc của cậu sẽ là báo tin cho bọn trẻ.

Anh nhìn Antoine, cho đến khi thấy rằng anh bạn đã tìm lại được nụ cười.

– A! Tớ quên một chi tiết quan trọng. Nếu chúng ta thật sự chạm trán một con ma, thì chính cậu sẽ là người phải chịu trách nhiệm, vì vốn tiếng Anh của tớ chỉ có thế thôi! Gặp lại sau nhé!

Mathias để lại biên lai phạt lên mặt bàn và lần này thì đi thẳng về phía hiệu sách của mình.

* * *

Trong bữa ăn, dưới ánh mắt đồng loã của Mathias, khi Antoine tiết lộ nơi họ đã chọn đ


Teya Salat