Old school Swatch Watches
Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211165

Bình chọn: 8.5.00/10/1116 lượt.

ra. Nhưng một phần ý nghĩ trong hắn, luôn cảnh cáo cho hắn biết, người con gái này không thuộc về hắn. Thư Phàm thuộc về Hoàng Tuấn Kiệt.

Hai người đó mới xứng đôi, mới tạo nên một gia đình hạnh phúc. Còn hắn bất quá chỉ là một kẻ qua đường, chỉ là một hòn sỏi đi lạc. Tuy rằng có tạo ra một chút tiếng vang, nhưng không đủ mạnh để khuấy động cả một hồ nước.

Buổi chiều, Thư Phàm cùng Trác Phi Dương đi săn trong rừng. Thư Phàm là một cô gái dễ hờn dễ giận, nhưng cũng nhanh chóng làm lành và mau quên đi mọi chuyện không vui. Đối với Thư Phàm, trên đời này không có gì là không thể làm được và không có chuyện gì là không thể giải quyết được.

Tuy rằng vẫn tức giận và căm ghét Trác Phi Dương không hiểu đạo lý, nhưng vì nể tình hắn cứu mình hai lần, hơn nữa thập thần chiếu cố và chiều chuộng mình, Thư Phàm đã dễ dàng bỏ qua và không chấp nhặt Trác Phi Dương nữa.

Thư Phàm chưa bao giờ đi săn thú, nên chân tay luống cuống và vụng về, hoàn toàn không biết phải làm gì.

Cũng may, Trác Phi Dương là một người đàn ông đa tài. Dù phải sống trong môi trường hoang dã, cũng không làm khó được hắn.

Nhìn Trác Phi Dương thành thạo đào hố đặt bẫy, dùng dao vót những mũi tên nhọn hoắt, Thư Phàm ngồi xổm bên cạnh Trác Phi Dương, mắt chăm chú nhìn, đồng thời trong lòng thầm khâm phục hắn. Nếu không có hắn, e rằng Thư Phàm sớm bị thức ăn cháy đen độc chết.

Tuy không biết săn bắt thú, nhưng đối với thảo dược, Thư Phàm lại đặc biệt hiểu rõ. Thư Phàm có thể phân biệt đâu là thuốc có thể dùng để cầm máu, có thể ngăn được độc, vân vân và vân vân…

Trác Phi Dương nghe Thư Phàm vừa hái thuốc, vừa giải thích đến choáng váng cả đầu óc. Hắn tuy có trí óc minh mẫn và thông minh, nhưng hắn có bao giờ động đến thảo dược, có bao giờ nghiên cứu thuốc như Thư Phàm đâu mà hiểu được.

Thư Phàm hăng say và cao hứng nhòm chỗ nó, ngó chỗ kia. Nhiều lúc phát hiện ra một cây cỏ lạ, Thư phàm sung sướng đến mức nhảy cẩng lên, hoa chân múa tay, vừa hét gọi vừa vẫy tay rối rít, kêu Trác Phi Dương mau đến xem.

Trác Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười bước đến. Hắn thật không hiểu mấy cây cỏ kì lạ kia thì có gì hấp dẫn đâu. Hiện tại cả hai đang bị vây khốn ở đây, lẽ ra Thư Phàm phải nghĩ đến việc đi kiếm thức ăn và nghĩ cách ra khỏi đây mới đúng. Đằng này, suốt ngày Thư Phàm chỉ biết lang thang trong rừng để kiếm thảo dược và tìm những thứ như linh chi, hay nhân sâm gì gì đó…

Đối với một cô gái có tính cách có một không hai như Thư Phàm, Trác Phi Dương hắn hết cách rồi. Hắn mắng cũng không dám, mà đánh lại càng không nỡ, cuối cùng hắn chỉ còn cách dung túng cho Thư Phàm muốn làm gì thì làm.

Thôi thì, cứ để cho Thư Phàm vui vẻ đi kiếm thảo dược, còn hắn chăm chỉ đi kiếm thức ăn và nghĩ cách ra khỏi đây vậy. Hắn thấy như thế cũng tốt, hắn không muốn Thư Phàm buồn, mà lúc nào hắn cũng muốn nhìn thấy nụ cười vui vẻ và tươi rói trên môi Thư Phàm. Mỗi lần như thế, hắn thấy trái tim mình đập thật nhanh, đồng thời thấy chuyện bị cô lập ở đây cũng không còn đáng sợ nữa.

Thư Phàm khom người hái thảo dược, đút vào một chiếc túi bị trôi dạt trên biển. Chiếc túi da này vẫn còn mới. Thư Phàm đoán có lẽ do một cô gái nào đó đi du ngoạn trên thuyền du lịch đã đánh rơi.

Trác Phi Dương ngồi xổm bên cạnh Thư Phàm, mắt quan sát cây cỏ vừa mới bị Thư Phàm nhổ lên. Trác Phi Dương càng nhìn, càng không phát hiện được ra cây cỏ này có gì đặc biệt, mà Thư Phàm lại vui vẻ đến thế. Nhìn Thư Phàm cẩn thận hái và nâng niu nó trên tay cũng đủ biết cây cỏ này quý như thế nào.

Thư Phàm hào phóng giảng giải cho Trác Phi Dương nghe. Trác Phi Dương mặc dù không hiểu lắm, nhưng vì không muốn làm mất nhã hứng của Thư Phàm, một phần hắn cũng là một người ham học hỏi, nên chăm chú lắng nghe như một học sinh gương mẫu.

Thư Phàm hài lòng vì đã tìm được một người biết chia sẻ niềm đam mê với thảo dược của mình.

Hai người đang một người nói thao thao bất tuyệt, một người mỉm cười, nheo mắt nhìn. Đột nhiên bên tiếng ca nô thuyền máy lọt vào tai. Cả Thư Phàm và Trác Phi Dương giật mình, đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đã từng trải qua chuyện sinh tử, hiện giờ đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nên lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Trác Phi Dương lập tức nắm lấy tay Thư Phàm, miệng nói nhỏ: “Có người đến.”

“Tôi biết.” Thư Phàm thì thào đáp lại: “ Không biết những kẻ đó là ai ?”

Con chim hải âu bay khỏi vai Thư Phàm. Nó khôn ngoan chao liệng bay lên cao, mắt dõi nhìn xuống mặt nước biển, gần bờ cát nơi Trác Phi Dương và Thư Phàm dựng một chiếc lều để ở tạm.

Từ trên cao con chim hải âu thấy có hai chiếc thuyền máy đang rà rà đi gần sát bờ biển, trên thuyền có bốn năm người đàn ông tay lăm lăm khẩu súng, khuôn mặt hung dữ và bặm trợn, mắt láo liên nhìn vào hòn đảo.

Khi phát hiện ra một chiếc lều được lợp tạm bằng lá cây và củi gỗ, bọn chúng phất tay ra hiệu cho nhau. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, gần mười tên đàn ông xông lên bờ.

Con chim hải âu phát ra những tiếng kêu chói tai. Trác Phi Phương nắm tay Thư Phàm chạy đi, hốt hoảng giục: “Mau ! Bọn chúng đã phát hi