
lòng đối xử tốt và chân thành với hắn, hắn sẽ dùng cách tương tự để đối xử lại với người đó.
Thư Phàm hiểu được ẩn ý trong giọng nói của Vũ Gia Minh. Tuy mối quan hệ giữa Thư Phàm và Vũ Gia Minh vẫn giống như nước với lửa, nhưng Thư Phàm không còn căm ghét hắn giống như trước nữa. Ngoài ra, hiện giờ Vũ Gia Minh và Tú Linh đã là một đôi, Thư Phàm không có lý do gì để ngăn cản cả hai đến với nhau. Hạnh phúc và niềm vui của em gái, cũng là hạnh phúc và niềm vui của Thư Phàm.
Đến một căn phòng thoạt trông bình thường giống như những căn phòng khác, không có vệ sĩ canh gác, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy để vào được căn phòng này phải dùng mật mã mới mở được cửa.
Thư Phàm há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn. Thật khoa trương ! Thư Phàm lắc đầu ngán ngẩm. Đây nhất định là do Vũ Gia Minh nghĩ ra. Chắc hắn cho rằng với cách này vừa không đánh động đến ông Hoàng, vừa không để cho người khác thâm nhập ra vào, xem ra Vũ Gia Minh là một con người chu đáo, đã tính toán rất cẩn thận.
Bấm một dãy mã số, Vũ Gia Minh đắc ý nói: “Với cách này, Hoàng Tuấn Kiệt có muốn chạy ra khỏi phòng cũng khó.”
Thư Phàm phì cười: “Anh đừng nói quá lên có được không. Anh ấy vừa mới tỉnh lại lấy sức khỏe đâu mà chạy ra khỏi phòng, sợ rằng ngay cả ngồi dậy cũng phải có người nâng đỡ.” Nghĩ đến đây, bất giác Thư Phàm thấy đau lòng, đáy mắt long lanh lệ, nụ cười vụt tắt.
“Cô đừng lo lắng. Hơn một tuần vừa qua, bác sĩ chữa bệnh cho Tuấn Kiệt nói sức khỏe của hắn đang hồi phục rất nhanh. Hắn là một kẻ kiên cường, đâu có thể dễ dàng ngã quỵ như thế được. Có lẽ hắn nghĩ cô đang lo lắng cho hắn, và muốn nhanh chóng được lấy cô, nên hắn mới có quyết tâm cao độ như thế.” Vũ Gia Minh không quên trêu chọc Thư Phàm.
Thư Phàm xa xầm mặt. Vốn không có tâm trạng trêu đùa, hơn nữa vẫn còn đang giận Vũ Gia Minh, Thư Phàm trầm giọng cảnh cáo: “Vũ Gia Minh ! Anh có muốn thử mùi vị sống không bằng chết không ?” Thư Phàm kéo khóa túi xách, giả vờ lôi ống kim tiêm đút trong ngăn túi xách ra.
Vũ Gia Minh nhảy bật lùi ra xa, tay xua lia lịa: “Không cần ! Tôi không muốn nếm thử mùi vị bị độc dược cắn nuốt đâu.” Vũ Gia Minh nịnh nọt cười hì hì: “Chẳng phải cô vẫn muốn gặp Hoàng Tuấn Kiệt là gì, đã đến tận đây rồi cô còn không mau vào đi.”
Thư Phàm nhếch mép cười nhạt, lừ mắt nhìn Vũ Gia Minh: “Nhớ cho kĩ !” Thư Phàm gắn từng tiếng: “Đừng có dại mà trêu tức tôi. Nếu anh dám bỡn cợt tôi thêm một lần nữa, tôi chẳng những dùng độc hại chết anh, tôi còn cấm tiệt anh không được phép lại gần Tú Linh nửa bước.”
Vũ Gia Minh thật sự khóc không ra nước mắt. Hắn vẫn luôn tự hào là một tên ác ma khiến người người đều phải sợ hãi, nhưng đến khi gặp Thư Phàm, hắn mới biết Thư Phàm còn đáng sợ hơn cả hắn. Thư Phàm là một cô gái trí tuệ có thừa, liều mạng cũng chẳng kém. Với một cô gái có cá tính mạnh mẽ và thông minh như Thư Phàm, hắn có thể không nhận thua được sao ?
Vũ Gia Minh mở cửa phòng, Thư Phàm theo hắn bước vào trong.
Thư Phàm hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn dòng lệ trực trào trên khóe mắt. Thư Phàm run run, chỉ sợ khi mình đặt chân vào phòng, thứ mà mình nhìn thấy không phải là hình ảnh mà mình hằng mong, mà chỉ còn một chiếc giường băng trắng toát, trống rỗng không có bóng người.
Thư Phàm đứng chết lặng một chỗ gần cửa phòng, mắt mờ nước. Trên giường bệnh, Hoàng Tuấn Kiệt đang say ngủ, khuôn mặt bình thản, tựa như một lãng tử đi lâu ngày mới trở về nhà.
Thư Phàm bịt chặt miệng, nước mắt tuôn như mưa. Thư Phàm hạnh phúc quá, vui sướng quá. Thư Phàm vui sướng đến phát điên. Tất cả không phải là mơ, mà là thật. Hoàng Tuấn Kiệt đang nằm kia, rất gần với Thư Phàm. Hắn đang thở, nhịp thở đều đặn.
Mất một lúc lâu thật lâu, Thư Phàm mới lấy lại được tinh thần. Để cho nước mắt lặng lẽ rơi, Thư Phàm run run bước lại gần mép giường, vươn tay chạm nhẹ vào má Hoàng Tuấn Kiệt, miệng thì thầm gọi: “Anh Kiệt ! Anh Kiệt !”
Vũ Gia Minh biết hai người có nhiều chuyện cần nói với nhau, đã thức thời rời khỏi phòng.
Nước mắt trên khóe mắt lăn dài trên má, rớt xuống mu bàn tay Hoàng Tuấn Kiệt. Từng tiếng tí tách vang lên, nghe như tiếng nhạc đang reo vui chào đón mùa xuân trở về. Đã qua rồi một mùa đông lạnh giá, tất cả đều có thể làm lại từ đầu, huống chi giữa Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt không có khúc mắc nào cả. Thư Phàm yêu Hoàng Tuấn Kiệt, Hoàng Tuấn Kiệt cũng yêu Thư Phàm. Trên đời này chỉ có cái chết mới chia lìa được họ, ngoài ra không còn thứ gì nữa.
Hoàng Tuấn Kiệt mở mắt. Người đầu tiên mà Hoàng Tuấn Kiệt nhìn thấy là khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Thư Phàm. Ngỡ tưởng rằng một trăm năm đã trôi qua, chỉ một cái chớp mắt đã thể hiện thiên ngôn vạn ngữ, tình ái dạt dào trên khóe mắt, hạnh phúc nở một nụ cười tươi thắm.
Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, nụ cười tươi mát như nắng xuân. Trong đáy mắt hắn long lanh lệ. Hắn cố thu gom lấy hình ảnh của Thư Phàm vào trong đáy mắt mình, cố hít lấy hương thơm hoa nhài mà hơn một tháng vừa qua hắn chỉ thấy trong giấc mơ của mình.
“Chào anh !” Một lúc lâu thật lâu, Thư Phàm dịu dàng cất lên tiếng nói, ngôn ngữ ý tứ đều đượm nồng yêu thương