
8 tuổi, thường ngày thì hắn lúc nào cũng mặc vest cả. Thế là nó thộn mặt ra, hai chữa đẹp và đỉnh cứ lượn lờ trên đầu nó suốt. Nó cứ đứng tự kỉ cho đến khi hắn quát:
– Chết đâu rồi? Ra đây nhanh lên coi!
Lúc này nó mới giật mình lết cái thân ra ngoài nhà xe và hắn đang dựa vào chiết môtô đen. Nhìn đẹp làm sao ý! Đủ để tim nó đập loạn xạ. Hắn bỏ áo khoát vào cốp rồi ra hiệu cho nó:
– Lên xe!
– Ngồi ở đây á hả? – nó chỉ vào chỗ ngồi phía sau.
Hắn quay sang hướng khác hít một hơi thật sâu, cứ như là không thể tin được nó có thể hỏi một câu như vậy. Hắn quay sang cái mặt ngố của nó:
– Lên đây nè ngồi cho nó mát! Tầm nhìn xa nữa! – hắn chỉ tay lên đầu mình.
– Hỏi thôi làm gì ghê dzạ? Có ngon thì ngồi xuống đi coi tui dám lên đó ngồi hong thì biết! Bực mình! – nó vừa quát vừa leo lên xe một cách rất ư là “thục nữ”.
– Người thì nhỏ mà mỏ thì to! – hắn lên xe tra khóa vào ổ.
– Rồi mũ bảo hiểm đâu? – nó hỏi.
– Khỏi.
– Cái gì? Lỡ cảng sát bắt thì sao?
– Tôi sẽ lo chuyện đó! Cô ngồi yên đi.
“Brừm”
– Nhưng mà…OÁI! – nó chưa nói xong thì hắn đã phóng xe đi với tốc độ chóng mặt. Nếu nó không nhanh tay vịn vào thành xe chắc đã bay xuống đường rồi.
Hắn lên ga và tăng tốc, nó la lên:
– Tên ác ôn khùng điên này! Anh mau giảm tốc độ lại cho tôi!
– Như vậy mới thích chứ! Ôm vào đi không thì lọt xe ráng chịu đấy!
– Anh hết thương má rồi hả? Không mang mũ bảo hiểm mà chạy thế đấy!
– Cô không ôm tôi thì té tôi cũng không lo thuốc men gì đâu, tùy cô đấy!
Hắn tiếp tục phóng nhanh hơn nữa, tim của nó nhảy múa lung tung trong cơ thể. Khi thì muốn thồng xuống bao tử, khi thì dội ngược lên cổ họng. Hắn không dừng lại ở đó, tiếp tục lạng lách, đánh võng, luồn lách qua những chiếc xe hơi trên đường một cách mạo hiểm. Thế mà nó vẫn giữ khư khư cái thành xe, lì lợm thật. Về phần nó không ngừng lạy chúa rồi niệm phật, nói chung là quên mất cả tôn giáo mình đang theo. Bất chợt hắn nhắm thẳng cái cột điện mà đâm, nó hét lên:
– ĐỪNG!
– Không ôm vào thì chết chung vậy!
Nó bỗng lấy tay siết chặt hông hắn, hắn thắng gấp và làm một cú vòng xe ôm sát mặt đất vô cùng ngoạn mục. Nó như từ cõi chết trở về thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe lướt nhẹ nhàng trên mặt đường nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Do không đội mũ bảo hiểm nên không khó để nhận thấy vẻ đẹp của cả hai. Mấy cô gái bên đường trầm trồ:
– Trời ơi! Đẹp trai quá!
– Cô bé đó sướng thật!
– Người đẹp lại còn đi xe đẹp nữa!
Nó tức giận nên nhéo vào hông hắn làm hắn xém buông tay lái. Hắn cười:
– Xem ra không đội mũ bảo hiểm cũng tốt đấy nhỉ? Đẹp trai không ai ngắm thì uổng lắm!
– Tự sướng tự kỉ xong chưa?
Rồi bên đường cũng vang lên tiếng của mấy chàng trai:
– Cô bé đó xinh quá!
– Nhìn dáng “bốc” ghê!
– Thằng đó sướng thật!
Nó nghe thấy thì cười hả hê như khẳng định lại điều mọi người vừa nói, hắn mỉm cười nhẹ không để nó nhìn thấy. Cả hai hòa mình vào những lời khen của người đi đường:
– Ê best boy với best girl kìa bây!
– Ờ xứng đôi dã man!
Nó giả vờ nói bâng quơ:
– Người ta nói gì ấy nhỉ? Hình như là bad boy với best girl thì phải.
– Cô đúng là….
– Cô sao con? Cô đẹp quá phải hong? Hihi….
Nó làm hắn bật cười rồi vô tình sững lại. Sao hắn lại cười dễ dàng như vậy khi ở bên cạnh nó chứ? Không thể lý giải được nữa….
CHƯƠNG 11 : ĐỪNG SỢ! CÓ TÔI ĐÂY RỒI!
Không lâu sau, xe của hắn dừng lại tại một quán bar lớn có tên là Black Dragon (mọi người tự hiểu). Bảo vệ chào hắn rất kính cẩn, hắn mở cốp lấy áo khoát rồi cùng nó tiến vào bên trong. Tay hắn quàng vai nó trông rất tình tứ nhưng miệng thì lầm rầm:
– Không muốn tôi phá sập nhà cô thì im lặng!
Nó uất ức mà cố nặn ra nụ cười tươi nhất có thể. Tiếng nhạc xập xình cùng không gian mờ ảo bắt đầu hiện ra. Cả đám người đang lắc điên cuồng cùng những tiếng hò hét chói tai khiến nó khó chịu. Một tên con trai mặc vest đen cúi đầu trước hắn:
– Chào Bang Chủ!
– Ông ấy đến chưa?
– Dạ rồi! Ông ấy đang chờ anh trong phòng VIP!
– Cậu cứ đi làm việc được rồi! Mà này…..
Hắn ghé tai tên đó thì thầm gì đó, nó không nghe thấy. Tên đó cúi chào hắn rồi bước đi. Bỗng một đám con gái mắt xanh mỏ đỏ chạy đến vây lấy hắn cất giọng ỏng ẹo:
– Anh Dragon Lee mới tới hả?
– Anh tìm em đúng hong? Ghét chưa!
– Nhớ anh chết đi được! Uống với em một ly nha!
Nó đứng hình luôn tạo chỗ, cái gì vậy nè? Nhìn mấy cô già như vậy mà gọi thằng nhóc 18 tuổi bằng anh à? Lại còn đưa đẩy nữa! Khó chịu thật!
Mặt hắn cứ như nước đá, trơ trơ ra đó mà không nói gì. Tay hắn rời rỏi vai mà di chuyển xuống eo làm nó chết điếng. Hắn cất giọng ngọt ngào:
– Em yêu! Mình vào thôi!
Đi kèm là nụ hôn nhẹ vào má. Tay nó siết lại thành nắm đấm, người nó nóng phừng phừng, đôi mắt trừng trừng nhìn hắn. Hắn nhận ra nên nhanh chóng giữ chặt tay nó và kéo nó đi trước khi nó lên cơn điên hành hung hắn tại đây. Cả hai di chuyển với bộ dạng rất ư là lạ lùng. Hắn kéo no vào một cái bàn trong góc khuất rồi ấn nó ngồi xuống. Vứt cho nó cái áo khoát và bảo:
– Mặc vào!
– Tại sao phải mặc? – nó vẫn còn tức nên thái độ không được hợp tác cho lắm.
–