
nó cũng mặc kệ. Nó biết tình yêu của nó và hắn không tồn tại hai chữ tin tưởng, vậy thì nó phải cảm ơn cô chứ! Nó mỉm cười chua chát:
– Cô là đồ rắn độc!
Rose móc điện thoại gọi điện rồi bỏ đi. Một chiếc xe hơi đổ kịt bên đường, một toán áo đen xông vào bắt nó tống lên xe. Do dầm mưa và thuốc mê nên nó nhanh chóng bị chế ngự. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
“Xoảng”
Hắn ném luôn cái chai đã uống cạn vào tường vỡ tan tành. Hắn quát vào mặt đám thuộc hạ:
– LŨ VÔ DỤNG!!! TIỂU VY CỦA TÔI ĐÂU????
Tên thuộc hạ run cầm cập:
– Dạ…thưa Bang Chủ! Không..không có tin tức gì ạ!
– HUY ĐỘNG TẤT CẢ LỰC LƯỢNG ĐI TÌM MAU! DÙ CÓ PHẢI XỚI TUNG CÁI THÀNH PHỐ NÀY CŨNG PHẢI MANG CÔ ẤY VỀ ĐÂY!!!!
Cả đám thuộc hạ tán loạn chạy đi thi hành. Nếu bây giờ nó về đây, hắn sẽ cầu xin nó tha thứ. Hắn không cần biết nó có làm hay không hắn chỉ biết là hắn đang nhớ nó đến mức phát điên. Hắn mở nắp chai rượu khác uống tiếp. King gọi điện cho Wind:
– Alô Wind! Cậu mau đến đây đi!
Giọng Wind ngái ngủ trong điện thoại:
– Gì vậy? Cậu có biết gần một giờ sáng rồi không?
– Dragon Lee đang phá nhà đây này! Nhanh đi nếu cậu không muốn tớ và Cát Chi lang thang ngoài đường!
– Sao? Ok tớ đến ngay.
Cát Chi vừa khóc vừa gọi cho San San, Khả Di và Hàn Quân.
Khoảng 30 phút sau, mọi người đã có mặt đủ tại phòng của King. Hàn Quân lo lắng hỏi Cát Chi:
– Có chuyện gì vậy? Sao cậu ấy lại như thế? Còn nhóc đâu?
Cát Chi đưa mấy tấm hình cho Hàn Quân xem rồi kể lại mọi chuyện ọi người cùng nghe. San cũng nói ọi người biết là Quân sắp đi du học.
Khả Di tức giận đập bàn:
– Sao anh ấy quá đáng vậy? Không để người ta giải thích gì cả!
Wind kéo tay Khả Di ngồi xuống:
– Em đừng nóng! Mình tìm nhóc trước đã!
– Lực lượng của Dragon Lee hùng mạnh như vậy mà còn không tìm được! Mình tìm bằng niềm tin và hy vọng à???
– Lần trước nhóc bị Yến Nhi bắt cóc anh đã tìm được nhóc mà! – Cát Chi nói.
– A! Đúng rồi!
Đồng loạt 10 con mắt nhìn về phía King. King khởi động máy tính xách tay rồi nói:
– Chiếc nhẫn nhóc đang đeo có thiết bị định vị!
– À thì ra là vậy! – cả bọn đồng thanh.
King bấm lạch cạch trên máy tính rồi nhăn nhó mặt mày:
– Bị quái gì thế này?
Quân lo lắng:
– Sao? Có tìm được không?
King vẫn dán mắt vào màn hình laptop:
– Mất tính hiệu rồi!
– Sao kì vậy? – Wind hỏi.
– Theo như tớ biết thì một là đã ra khỏi phạm vi hoạt động hai là gần đấy có vật nào đó làm nhiễu sóng. – King xoa cằm.
Cát Chi hoang mang nhìn mọi người:
– Lúc nãy khi Tiểu Vy đi đã không mang theo nhiều tiền, túi xách vẫn còn nằm dưới sô fa. Không lẽ cậu ấy…..
King cũng cùng một suy nghĩ:
– Bị bắt cóc!!!
CHƯƠNG 29 : HIỂU LẦM SÁNG TỎ
Trong khi mọi người đang lo sốt vó cố tìm ra cách để tìm nó thì hắn đã nằm la liệt trên ghế sô fa. Bên cạnh là mấy chai rượu vỡ tan tành. Hắn gọi cho nó không biết bao nhiêu cuộc gọi mà đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút tút vô vọng. Hắn tức giận ném luôn cả cái điện thoại. Hắn nửa mê nửa tỉnh miệng cứ lẩm bẩm gọi tên nó:
– Anh xin lỗi….
– Em về đây đi!!!
– Anh nhớ em Tiểu Vy…….
Trong cơn mê hắn không thể nào không nhớ đến nó. Ông bà quản gia thấy thế cũng xót xa. Bà quản gia cùng vài cô người hầu dọn dẹp. Ông quản gia cùng Wind dìu hắn lên phòng. Mọi người còn lại tập trung xuống phòng khách. King lên tiếng:
– Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên anh thấy Dragon Lee như vậy!
Khả Di rùng mình:
– Anh ấy nổi giận trông thật khủng khiếp!
Cát Chi chống cằm:
– Chắc anh ấy yêu Tiểu Vy nhiều lắm!
– Ngày mai tôi sẽ cho cậu ta một trận vì cái tội đã đuổi nhóc đi! – Quân nói.
Wind từ trên lầu bước xuống:
– Mọi người nghỉ ngơi đi! Đã hơn 3h sáng rồi đấy!
San San nhìn mọi người:
– Nhưng mình vẫn chưa có tin tức của nhóc mà!
– Mọi người thức đến sáng cũng không được ích gì đâu. San và Quân cứ về nghỉ ngơi đi, có tin tức gì tớ sẽ gọi. – Wind bảo
San kéo tay Quân ra về. Quân ngoái lại nhìn Wind:
– Nhớ giải thích cho cậu ấy về những tấm ảnh, sáng mai tớ đến!
– Ok tớ biết rồi!
San San và Hàn Quân dạo bước trên đường khuya không một bóng người qua lại. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Quân lo lắng cho nó còn San thì nghĩ đến việc Quân sắp đi du học. Hai người thở dài não nề.
*11:00 am sáng hôm sau:
Hắn lăn qua lộn lại trên giường rồi ngồi dậy nhìn xung quanh. Đưa tay lên xoa trán vì quá nhức đầu. Hắn lết vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo. Hắn đứng trước gương không ngừng hất nước vào mặt. Hắn nhớ lại chuyện tối qua:
“Anh à anh nghe em nói!
– Anh không muốn nghe!
– Em muốn giải thích mà!
– Anh không muốn nhìn thấy em nữa!”
Những lời nói, những giọt nước mắt của nó không ngừng tái hiện lại trong đầu của hắn.
Khả Di, Wind, Cát Chi, King thức dậy trước nên đang ngồi ăn sáng dưới lầu. Hắn bước xuống ngồi vào bàn. Thấy gương mặt bơ phờ của hắn, Cát Chi lo lắng hỏi:
– Anh muốn ăn gì không?
Hắn lại lạnh lùng như trước đây:
– Không cần! Cho anh ly nước lọc.
Cát Chi nhanh nhẹn chạy đi rót nước. Wind buông đũa nhìn hắn:
– Dragon Lee! Tớ có chuyện muốn nói!
Hắn điềm nhiên uống nước rồi bảo:
– Nó đi!
Thế là Wind kể