Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bang chủ biết yêu

Bang chủ biết yêu

Tác giả: Máu Lạnh Nhok

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322565

Bình chọn: 7.5.00/10/256 lượt.

i!”

Cả ba lại chạy thụt mạng đến đấy, mong sao quả bom đừng vội nổ.

Hắn đang dựa đầu vào vai nó, máu chảy ra làm cả vùng vai nó lem luốc toàn là một màu đỏ. Nó nói trong nước mắt:

– Anh à! Anh tỉnh dậy nhìn em đi! Đừng ngủ mà! Em sẽ ngoan không bỏ đi thế nữa đâu! Hức…hức…

Hắn thều thào:

– Em đừng khóc! Anh xin lỗi!

Nó lại khóc nhiều hơn. Thấy hắn đầy vết thương, lòng nó đau quằn quại. Nó quay sang Rose:

– Rose! Rose!

Phải một lúc sau, Rose mới cựa quậy và từ từ mở mắt. Rose thấy hắn đang chảy máu thì không khỏi lo lắng:

– Anh bị sao vậy?

Hắn thở yếu ớt trên vai nó. Nó nhìn sang cái gầm bàn gỗ bên cạnh, chỉ ba phút nữa thôi nó và hắn sẽ được đoàn tụ bên ba mẹ. Sự sống của ba người đang bị đe dọa trầm trọng bởi những tiếng tít tít tử thần. Nó không biết nên làm gì bây giờ nữa.

“Rầm”

Wind dùng chân phá cửa, anh ôm chỗ tay bị trúng đạn chạy đến chỗ của nó và hắn:

– Không sao chứ?

– Anh đưa anh ấy ra ngoài giúp em mau lên! Làm ơn!

Do bị thương nên Wind cởi trói khá chậm chạp, máu ở tay anh ngày một nhiều. Nó khiến anh thấy buốt và mất dần sức lực. Anh nghe nó nói vậy thì không suy nghĩ gì thêm và dìu hắn ra ngoài. Nếu cố gắng cởi trói cho từng người thì e rằng cả đám sẽ chết chung mất. Khả Di và King đang đánh nhau với Chấn Hàn. Vừa đặt hắn xuống đất, hắn cố dùng chút sức lực còn lại thốt lên:

– Ma…mau..vào…cứu…cô ấy!

Wind vừa quay sang thì:

“Bùm…ầm…ầm”

Wind nhào đến che chắn cho hắn khỏi những mảnh vụng văng tung tóe. Khả Di và King đứng hình tại chỗ. Tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Mặt hắn trở nên vô hồn, King và Khả Di cũng vừa chạy tới.

– Cô ấy….cô ấy….đã ra ngoài rồi đúng không? – hắn hỏi trong vô thức.

– Tớ xin lỗi! Thực sự xin lỗi! – Wind cúi đầu với hắn.

– TẠI SAO KHÔNG CỨU CÔ ẤY TRƯỚC HẢ???? – hắn hét lên và một giọt nước mắt đồng thời lăn dài trên má.

– Nhóc bắt bằng mọi giá phải mang cậu ra trước! Tớ… – Wind buồn xoa.

Hắn gào lên:

– Tớ phải đi cứu cô ấy! – Hắn bò dậy nhưng King ngăn lại.

– Cậu đừng có như vậy được không? Sự thật thì nhóc đã chết rồi!

Khả Di khóc nức nở gục đầu vào vai Wind, cô trách bản thân vô dụng vì không cứu được bạn mình. Bên kia Cát Chi cố che tiếng nấc, cô nghe lầm mà phải không? Nó không chết, nó không thể chết như vậy được.

– KHÔNG! kHÔNG…………. – hắn thét lên rồi bất tỉnh vì mất quá nhiều máu và sức.

Mọi người tức tốc đưa hắn vào bệnh viện..

CHƯƠNG 33 : CÁI KẾT

*2 ngày sau:

Hắn mơ màng tỉnh dần sau cơn mê, hắn cũng không biết là mình đã hôn mê bao lâu. Xung quanh toàn một màu trắng toát. Hắn cố nhớ lại mọi chuyện, cố gắng bứt đứt hết tất cả những sợi dây rồi leo xuống giường. Đầu hắn đau lắm nhưng lòng hắn còn đau hơn. Nó đâu rồi? Hắn phải đi tìm nó…..

– Nằm xuống đó!

Tiếng ai vậy? Phòng này có người sao? Hắn quay lưng lại, hắn có nhìn lầm không? Người mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi trên ghế sô fa đó chẳng phải là nó sao? Hắn mặc kệ vết thương đang đau mà chạy đến ôm chầm lấy nó, ôm đến mức nó suýt ngẹt thở. Giọng hắn run run:

– A…anh có đa…đang nằm mơ không?

Nó nhéo thật mạnh vào hông hắn làm hắn phải la lên:

– Á! Đau anh….

– Vậy thì chắc hong phải mơ đâu! – nó cười tinh nghịch.

Hắn buông nó ra đối mặt với nó:

– Kể anh nghe đi! Làm sao em có thể thoát khỏi đó?

Hắn vòng tay qua eo nó kéo nó vào người, nó cũng lấy tay câu cổ hắn âu yếm. Nó bắt đầu kể lại ngày hôm đó.

*Flashback:

Mồ hôi nó đổ ướt cả tay, nhờ vậy nên sau khi Wind dìu hắn đi thì nó cũng tự cởi trói xong. Nó chạy sang chỗ Rose cởi trói cho cô nàng. Rose hất tay:

– Tôi không cần! Cô đi đi!

Nó vẫn ngoan cố cởi trói mặc kệ cô vùng vẫy. Nó đổ mồ hôi nhìn thời gian trên quả bom, không còn lâu nữa đâu. Rose bật khóc:

– Tôi là một đứa con gái xấu xa! Cô để tôi chết đi!

Nó nhanh tay cởi trói và mắng:

– Cô không được chết khi tôi chưa cho phép!

Rose nghẹn ngào:

– Tại sao tôi hại cô như vậy mà cô còn tốt với tôi chứ?

– Bởi vì tôi là Nguyệt Tiểu Vy! Đi thôi!

Nó nắm tay Rose kéo đi, cô nhìn nó cười trong nước mắt. Nhìn lại chỉ còn 30 giây cuối cùng thôi nhưng phải băng qua một căn phòng mới đến cửa ra vào. Cả hai đều đang yếu sức nên chắc không kịp mất. Nó nảy ra ý định phá cái cửa sổ bên cạnh. Nếu như không phá nổi thì cả hai phải chết. Rose nhìn nó gật đầu. Nó đứng thủ thế rồi tung một cước bằng tất cả sức lực còn lại. Cánh cửa sổ bay mất tiêu. Cả hai nắm tay nhau cắm đầu chạy như bay. Nó căn dặn:

– Sau khi ra khỏi đi đếm từ một đến ba thì nằm xuống nhé!

Cả hai chạy hết tốc lực về phía bụi cây sau khi đã thoát khỏi căn nhà.

– 1……..2…………..3!

“Bùm…ầm…ầm”

Nó và Rose nhào tới phía trước. Cả hai không sao cả nhưng nó bị kiệt sức nên ngất xỉu. Rose lập tức đứa nó vào bệnh viện.

………end flashbasck…….

Hắn nhìn nó trách móc:

– Sao em lại chịu đựng thế hả? – hắn lấy tay sờ má nó – Nếu em lên tiếng thì đã không sao rồi?

– Tại em giận anh thì lên tiếng làm gì?

Hắn nhìn nó cười trìu mến, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai làm cho tim nó đập loạn xạ. Hắn ôm nó vào lòng mà thủ thỉ:

– Cám ơn em!

– Tại sao?

– Vì đã không rời bỏ anh.

Nó tựa đầu êm ái lên cái lồng ngực vững chắ