Old school Swatch Watches
Bảo Bối, Con Là Ai?

Bảo Bối, Con Là Ai?

Tác giả: Kim Cương Quyển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326814

Bình chọn: 8.00/10/681 lượt.

a đường Lăng Húc ngủ mất.

Thiên Thiên lặng lẽ vươn tay che cái miệng cùng mũi của cậu, bắt cậu nghẹn tỉnh.

Lăng Dịch cười kéo tay Thiên Thiên ra, bảo nó đừng bắt nạt ba.

Lúc trở về Lăng Dịch lái xe, anh đột nhiên gọi Thiên Thiên ở ghế phía sau đang mệt mỏi muốn ngủ một tiếng: “Thiên Thiên, tuyết rơi con mau nhìn.”

Thiên Thiên lập tức tỉnh táo lại, nằm úp sấp đến cửa sổ xe nhìn, dưới ánh đèn đường thật có thể nhìn thấy bông tuyết phiêu xuống, trận này tuyết còn không nhỏ.

“Tuyết rơi kìa ba!” Thiên Thiên thực hưng phấn gọi.

Vì thế Lăng Húc cũng tiến đến cạnh cửa sổ xe nhìn: “Đúng vậy, tuyết thật lớn.”

Thành thị phương nam rất ít có tuyết rơi, dù có thì cũng chỉ rơi trong chốc lát, đối với con nít là một chuyện vô cùng ngạc nhiên tốt đẹp.

Thiên Thiên nói với Lăng Dịch: “Bác, cháu có thể mở cửa sổ nhìn được không?”

Cửa kính ghế sau bị Lăng Dịch khóa, sợ gặp nguy hiểm, nghe vậy anh nói: “Con không thể mở, bác giúp con mở ra một chút là được.”

“Dạ, ” Thiên Thiên thực nghe lời gật đầu đáp.

Lăng Dịch mở cửa sổ xe ra một cái khe nhỏ, Thiên Thiên quỳ gối trên ghế, cố gắng đưa mặt ra khỏi cửa sổ xe, trừ cảm nhận được gió lạnh thổi lên mặt nó còn có thể cảm giác được bông tuyết.

“Ha ha” Thiên Thiên vô cùng vui vẻ, “Con nếm được hương vị bông tuyết.”

Lăng Húc hỏi nó: “Vị như thế nào?”

Nó tinh tế nếm trong chốc lát, nói: “Ngọt !”

“Ngọt chỗ nào?” Lăng Húc nói, “Con khẳng định ăn sai, đó là gàu trên đầu bác, không phải bông tuyết.”

Thiên Thiên không tin cậu, “Chính là bông tuyết!”

Vì thế không phản ứng Lăng Húc nữa, Thiên Thiên tươi cười một đường đuổi theo bông tuyết về tới trong nhà.

Đêm hôm đó trước khi đi vào giấc ngủ, nó hỏi Lăng Dịch: “Ngày mai còn tuyết không?”

Lăng Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, lúc này tuyết còn rơi, anh nói: “Nếu tuyết vẫn rơi thì sáng ngày mai nơi nơi đều trắng xoá một mảnh.”

“A!” vẻ mặt Thiên Thiên chờ mong.

Lăng Dịch nói với nó: “Cho nên con phải nhanh đi ngủ, ngày mai tỉnh lại mới nhìn thấy.”

Thiên Thiên nghe vậy vội vàng nhắm mắt lại: “Con ngủ.”

Lăng Dịch cúi đầu hôn lên mặt nó một cái, “Bảo bối ngủ ngon.”

Thiên Thiên nhắm mắt lại trả lời anh: “Bác ngủ ngon.”

Thiên Thiên đầy cõi lòng chờ mong đi ngủ, mà Lăng Dịch vẫn nhớ thương chuyện tuyết rơi, nửa đêm ngày đó anh tỉnh lại, từ trên giường đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo màn ra, nhìn thấy bên ngoài không tiếp tục tuyết rơi.

Hai tay chống lên cửa sổ, Lăng Dịch hơi có chút thất vọng, không phải bởi vì tuyết mà là vì buổi sáng Thiên Thiên tỉnh lại đại khái sẽ thực thất vọng.

“Làm sao vậy?” Lăng Húc cũng tỉnh, cậu nhìn Lăng Dịch đứng ở bên giường, kỳ quái hỏi han.

Lăng Dịch không quay đầu lại, chỉ nói: “Sao lại tỉnh rồi?”

Lăng Húc đứng dậy khỏi giường, trong phòng mở điều hòa nên không lạnh, cậu xuống giường đi đến phía sau Lăng Dịch ôm lấy anh, ngáp nói: “Anh mở cửa sổ em liền tỉnh, như anh nói, lớn tuổi giấc ngủ không tốt.”

Lăng Dịch vươn tay bao trùm lên mu bàn tay cậu.

“Nhìn cái gì?” Lăng Húc hỏi.

Lăng Dịch nói: “Tuyết ngừng, Thiên Thiên đại khái sẽ thực thất vọng.”

“Không có biện pháp nào, ” Lăng Húc nói, “Không phải anh nói, con nít phải chịu chút suy sụp, sao có thể để mọi chuyện theo như nó muốn?”

Lăng Dịch cười cười, “Bây giờ em bỏ được ?”

Lăng Húc dán mặt lên vai Lăng Dịch, “Mới lớn bao nhiêu, có cái gì luyến tiếc.”

Lăng Dịch vươn tay, lau sương mù trên màn chắn thủy tinh cửa sổ, anh nói: “Em nói đúng, gần đây anh có chút cưng chiều Thiên Thiên, bị hạnh phúc làm choáng váng rồi.”

Lăng Húc: ” Thiên Thiên của em về sau trưởng thành sẽ là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ai cũng không thể bắt nạt nó.”

Lăng Dịch nghe vậy đáp: “Được rồi, chúng ta phải cố gắng để ngày nào đó đến.”

Sáng hôm sau, Thiên Thiên tỉnh lại quả nhiên rất mất mát, nó ghé vào cửa sổ nhìn thật lâu, nhìn thấy Lăng Dịch tiến vào, quay đầu nói với anh: “Tuyết không có.”

Lăng Dịch ôm lấy nó từ phía sau, “Về sau con còn có rất nhiều cơ hội nhìn thấy tuyết đọng thật dày, cho nên không cần thất vọng.”

“Có thể nhìn đến sao?” Thiên Thiên hỏi.

Lăng Dịch nói: “Đương nhiên, có thể vùi cả người con vào.”

Vì thế Thiên Thiên cười, “Con muốn đi nhìn tuyết.”

Lăng Dịch trả lời nó: “Được, bác mang con đi nhìn tuyết.”

Chương 62

Edit: Đầm♥CơLễ Giáng Sinh qua đi thực nhanh đến nguyên đán.

Buổi tối cuối cùng của năm nay, trung tâm mua sắm Duyệt Cấu có chương trình chào mừng năm mới lớn.

Vị trí địa lý của quảng trường của Duyệt Cấu vô cùng tốt, ngay bên cạnh đường dành riêng cho người đi bộ trong khu thương nghiệp phồn hoa nhất thành phố, bởi vì đường dành riêng cho người đi bộ đã có tuổi, bố cục thật khó tiến hành thay đổi lớn cho nên khoảng rộng từ đường dành riêng cho người đi bộ tới trung tâm mua sắm Duyệt Cấu chính là quảng trường.

Năm nay trên quảng trường muốn tổ chắc hoạt động đón chào năm mới, mời ca sĩ nổi danh đến biểu diễ, còn có biểu diễn pháo hoa cho nên trước đó có không ít người trẻ tuổi đã mời nhau cùng đến trung tâm mua sắm Duyệt Cấu đón năm mới.

Buổi sáng nhà trẻ còn lên lớp.

Thiên Thiên mặc một cái áo lông mới, một