Pair of Vintage Old School Fru
Bảo Bối, Con Là Ai?

Bảo Bối, Con Là Ai?

Tác giả: Kim Cương Quyển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326621

Bình chọn: 9.00/10/662 lượt.

o ngạo một hồi, nhưng đột nhiên lại nhịn không được cảm thấy khổ sở trong lòng, hô một tiếng “Anh ——”, cẩn thận mà nghe, một tiếng anh này của cậu gọi có chút bất ổn, như là sắp khóc.

Biểu cảm trên mặt Lăng Dịch vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ đứng tại chỗ không muốn tiếp tục đi về phía trước, anh nhìn thoáng qua bí thư đứng lên nghênh đón mình.

Cô gái có chút bối rối, nói rằng: “Tổng giám đốc Lăng, vị tiên sinh này nói —— ”

“Đi, ” Lăng Dịch ngắt lời cô, nói với Lăng Húc, “Tiến vào phòng làm việc của tôi rồi nói sau.”

Lăng Dịch để Lăng Húc đi vào văn phòng, nhưng tạm thời không có ý định nói chuyện với cậu.

Bởi vì Lăng Húc phát hiện vài người đi theo Lăng Dịch đều cùng đi vào văn phòng, hơn nữa Lăng Dịch để bọn họ tiếp tục nói chuyện công việc vừa rồi.

Lăng Húc nhìn thoáng qua Lăng Dịch, nhìn thấy đối phương chôn đầu vào văn kiện bí thư đưa cho anh, căn bản không liếc mình một cái, vì thế yên lặng thối lui đến bên cạnh, hết nhìn đông tới nhìn tây một chút lại ngồi xuống ghế sa lông.

So với tức giận lúc đầu, Lăng Húc càng cảm thấy mờ mịt không biết làm sao.

Đây là lần đầu tiên cậu cảm giác được Lăng Dịch không muốn phản ứng cậu, mà cậu nhưng không biết vì nguyên nhân gì.

Lăng Húc đột nhiên nhớ lại sinh nhật cậu vào năm cấp ba, vừa mới lên đại học Lăng Dịch không ở nhà nên đặc biệt từ trường học gửi một phần quà sinh nhật trở về cho cậu, là một sợi dây chuyền hàng hiệu.

Vốn là một sợi dây chuyền trung tính, nhưng Lăng Húc lại ngại có chút nữ khí, không quá thích, kết quả cùng ngày mở tiệc sinh nhật, cậu đã tặng dây chuyền cho Triệu Phỉ Nghiên muốn lấy lòng cô ấy.

Kết quả chuyện này bị Lăng Dịch biết, một tháng Lăng Dịch cũng không phản ứng cậu.

Ngày ngày Lăng Húc gọi điện thoại cho Lăng Dịch, Lăng Dịch đều không nhận; cuối tuần từ trường học trở về nhà, Lăng Dịch đã làm như không thấy Lăng Húc. Sau này vẫn là mụ mụ Lăng Húc chạy tới hỏi bọn họ rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, Lăng Húc bắt được cơ hội nói xin lỗi lại làm nũng với Lăng Dịch, lúc này Lăng Dịch mới thôi.

Nhưng bây giờ thì sao? Lăng Húc thật sự rất muốn biết nguyên nhân.

Xem bọn họ thảo luận công việc, một chốc sẽ không chấm dứt, thân thể Lăng Húc ngửa ra sau, hai tay ôm trước ngực, một chân nâng lên đặt trên bàn trà.

Vài người trong phòng làm việc không hẹn mà cùng nhìn cậu một cái.

Chỉ có Lăng Dịch thực bình tĩnh, làm như không thấy tiếp tục nghiên cứu văn kiện trong tay.

Lăng Húc lại đợi gần hai mươi phút, lúc cậu nhàm chán đến sắp ngủ thì cuối cùng Lăng Dịch cũng kết thúc cuộc nói chuyện, cậu nhìn hai người kia lục tục đi ra ngoài văn phòng, cũng cẩn thận mà đóng cửa văn phòng lại.

Rốt cục chỉ còn lại hai anh em bọn họ.

“Hiện tại đến phiên em đi?”

“Trở về lúc nào?”

Hai người đồng thời mở miệng nói.

Lăng Húc không trả lời, bởi vì cậu không biết nên trả lời như thế nào, bây giờ cậu có thể đủ cẩn thận mà an tĩnh đánh giá Lăng Dịch, cảm thấy Lăng Dịch sắp ba mươi mốt tuổi thoạt nhìn càng thêm một ít hương vị mà quá khứ không có.

Lăng Dịch lại hỏi một lần nữa: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lăng Húc hít sâu một hơi, đem nghi vấn lâu nay vẫn luôn đặt trong đáy lòng hỏi ra: “Ca, có phải ba ba đã không còn nữa hay không?”

Tầm mắt của Lăng Dịch đột nhiên dừng ở trên người của cậu, biểu cảm có chút biến hóa, không biết xúc động Lăng Húc gọi một tiếng “Ca” hay là vì Lăng Húc nhắc tới “Ba ba”, anh nói rằng: “Lúc ba hạ táng không phải cậu cũng đến sao? Giờ hỏi tôi chuyện này là có ý gì?”

Tuy rằng đã sớm nghe được tin này, nhưng Lăng Húc vẫn luôn thật cẩn thận, thậm chí không muốn hỏi Thang Lực để chứng thực, bởi vì cậu chỉ đồng ý tin tưởng Lăng Dịch, cho đến bây giờ, Lăng Dịch chính miệng chứng thật phụ thân đã mất, cậu nhất thời ức chế không được cảm xúc, nghẹn ngào một chút nước mắt mới rơi xuống.

Chương 10

Edit: Đầm♥Cơ

Nước mắt Lăng Húc ngừng không được mà rơi xuống.

Tuy rằng làm một học sinh trung học mười bảy tuổi, cậu cảm thấy mình khóc thành như vậy thật sự có chút mất mặt, nhưng lúc này, trong đầu cậu lặp đi lặp lại đều là những hình ảnh khi ở chung cùng ba.

Lúc đó luôn cảm thấy ba có chút dong dài có chút phiền, nhưng ba đối xử với cậu vẫn thực tốt, hàng năm đều cho cậu một bao lì xì đỏ thẫm, để cậu thích cái gì cũng có thể đi mua. Về phần theo đó là chăm chỉ học tập linh tinh, cậu có thể lựa chọn loại bỏ.

Nhưng bây giờ, một người rõ ràng khỏe mạnh như vậy, nói không có sẽ không có, Lăng Húc cảm thấy không nghĩ ra.

“Vì cái gì?” Cậu hỏi, “Rõ ràng thân thể của ba thực tốt.”

Lúc này Lăng Dịch hơi hơi nhăn mày lại, “Vì cái gì? Cậu không nhớ rõ là vì cái gì sao?”

Lăng Húc hít mũi ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi nói rằng: “Em không nhớ rõ, vài ngày trước không cẩn thận bị đụng phải đầu, rất nhiều chuyện em đều không nhớ rõ.”

Lăng Dịch chăm chú theo dõi mặt cậu, như đang cân nhắc rốt cuộc lời cậu nói có mấy phần có thể tin.

Lăng Húc tiếp tục nói chuyện, có chút đáng thương, “Bây giờ em nhớ rõ chỉ có những chuyện trước cấp ba, rõ ràng em đang ở trường học chơi bóng rổ, sao lại đột nhiên liền biến thành cái dạng này.”

Lăng Dịch trầm mặc