Old school Swatch Watches
Bảo vật giang hồ

Bảo vật giang hồ

Tác giả: Tô Tố

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324842

Bình chọn: 8.5.00/10/484 lượt.

tới thì nhìn thấy Ngũ Thập Lang đang quỵ gối trên mặt đất, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, sắc mặt trắng nhợt, toàn thân lạnh giá như băng, đã chìm vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.

Kinh hãi đến mức mất hết phương hướng, đôi tay Lạc thiếu gia run run đưa lên đặt trước mũi cô.

May sao vẫn còn một luồng hơi ấm, yếu ớt truyền ra.

Chàng thở phào nhẹ nhõm rồi lau sạch những giọt nước mắt đang đầm đìa trên khuôn mặt cô, vừa lau vừa than thở: “Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này thì lúc đó, ta đã không chia cắt hai người.”

Quả thực lúc này, chàng cảm thấy vô cùng hối hận. Có điều, Lạc thiếu gia không hề biết rằng cho dù thời gi­an có quay trở lại được thì với bản tính của mình, chàng vẫn hành xử y như cũ mà thôi.

o0o

Ngũ Thập Lang hôn mê suốt ba ngày liền.

Bởi vì gặp phải cú sốc quá lớn nên chất kịch độc trong người cô đã theo đó mà bùng phát mãnh liệt. Nếu Lãnh Vô Tình không dùng các loại độc khác, lấy độc trị độc để khống chế độc tính của loại độc trên, kéo dài thêm đôi chút thời gi­an thì chắc chắn cô sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.

“Ta đói quá, muốn ăn cơm.” Đây là câu nói đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy.

Lạc Cẩm Phong đứng bên cạnh giường, lập tức hét lớn: “Kị Thất, mang thức ăn ra!”. Giọng chàng run run, sắc mặt tiều tụy, nhợt nhạt, ngay cả lúc gọi người mang đồ ăn lên, ánh mắt của chàng vẫn chưa hề rời khỏi Ngũ Thập Lang.

“Ta muốn ăn thịt”. Ngũ Thập Lang nhìn chàng, mỉm cười tươi tắn rồi nhảy bật ra khỏi giường, đưa tay vỗ mông. “Lãnh Vô Tình, huynh ấy đâu rồi?”

Dường như cô đã quay trở về một Ngũ Thập Lang không tim không phổi chỉ có dạ dày trước kia. Mắt Lạc Cẩm Phong tối lại, phản ứng này của cô không khỏi khiến cho chàng lo lắng, bất an.

“Lạc thiếu gia, huynh ấy đang ở đâu? Còn cả Đoạn Thủy Tiên nữa, ta muốn gặp hai người họ.”

Đứng ngoài cửa, vừa nghe thấy cô nói như vậy, cả Đoạn Thủy Tiên lẫn Lãnh Vô Tình không hẹn mà cũng thở dài một tiếng rồi cúi đầu, lần lượt đi vào trong phòng.

“Ta có chuyện muốn hỏi hai người.”

Trên khuôn mặt cô, nụ cười rạng rỡ vẫn ngự trị như thể chủ nhân của nó đã nhìn thấu mọi chuyện. Lãnh Vô Tình và Đoạn Thủy Tiên quay sang nhìn nhau, trong mắt chứa đầy nỗi nghi hoặc, khó hiểu.

“Sau khi Vô Song bị rơi xuống vực thẳm, hai người có xuống đó tìm không?”

Hai người cùng gật đầu. Làm gì có chuyện không tìm chứ?

Đôi mắt của Ngũ Thập Lang đột nhiên sáng rực lên, ngay lập tức như tìm lại được nguồn sống. “Vậy thì kết quả ra sao?”

“Không có, chẳng tìm thấy gì hết.”

“Thế thì tốt!”. Ngũ Thập Lang cười tít mắt, gật gật đầu. “Huynh ấy không mang theo ta thì không thể một mình đi trước được.”

“Vậy thì Vô Tình…”. Nụ cười vẫn nở trên môi Ngũ Thập Lang nhưng trong mắt, ánh lửa đã bốc lên phừng phừng, cô chậm rãi hỏi: “Tại sao huynh lại muốn dồn huynh ấy vào chỗ chết?”

Lãnh Vô Tình mỉm cười khổ sở rồi trả lời: “Nếu là lúc này, ta sẽ không ra lệnh giết người đó.”

Ánh mắt của Ngũ Thập Lang lại phát ra tia lửa mãnh liệt hơn trước đó, khiến Lãnh Vô Tình càng thêm kinh ngạc, liền nói tiếp: “Ta hoàn toàn không biết chính người huynh đệ ruột thịt đó lại mang tới cho ta một tiểu tẩu tẩu như cô. Nếu biết trước điều này, chắc chắn ta sẽ không hạ lệnh giết huynh ấy. Ta là như vậy…”. Chàng ngừng lại một lát rồi thở dài. “…là có nguyên nhân.”

Là nguyên nhân gì?

“Ngay từ lúc còn là một đứa trẻ được ẵm ngửa, ta đã bị nhốt ở nhà ngục dưới đất của Bảo Thiềm Cung”. Ánh mắt Lãnh Vô Tình toát lên vẻ lạnh lùng, chàng bình thản kể lại thời ấu thơ không hề êm đẹp của mình. “Từ khi còn nhỏ, ta đã sống ở nơi quanh năm không nhìn thấy mặt trời, tất cả những người phục dịch ta đều bị câm điếc, bốn phía xung quanh là những thanh sắt cứng lạnh.”

Ngũ Thập Lang cau mày, cảm thấy đau lòng vì khuôn mặt nhợt nhạt của chàng.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà lại bắt một đứa trẻ bé bỏng, tội nghiệp phải chịu đựng những điều khủng khiếp như vậy?

“Ta không biết mọi người sinh sống thế nào, còn cuộc sống của ta lúc đó chỉ là một màu đen và sự im lặng đến vô tận”. Chàng lại thở dài một tiếng nữa, nhìn thấy Ngũ Thập Lang đang nhíu chặt đôi mày, liền mỉm cười, nói tiếp: “Mỗi năm, khoảng thời gi­an ta cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc nhất chính là khi mẹ ta lén lút đến thăm, những thứ bà biết nấu không nhiều, chỉ có đúng một món, đó là canh Trân Châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc.”

Ngũ Thập Lang thở dài, nhớ lại món canh không thành công hôm đó của mình, cảm thấy vô cùng áy náy, hối hận.

“Đầu tháng nào cũng có người mang thuốc đến, bắt ta phải uống hết”. Mặt chàng đanh lại, ánh mắt chứa đầy hận thù. “Đến cuối tháng, lại có người đến lấy một ít máu của ta đi. Chuyện đó diễn ra ngày này qua tháng khác, hết năm này đến năm kia.”

“Vào năm ta tròn mười tuổi, lần đầu tiên ta được bước ra khỏi căn phòng tối đó. Nghe nói là vì lão cung chủ Bảo Thiềm Cung cảm thấy tư chất của ta khá tốt nên quyết định nhận ta làm đệ tử.”

Chàng lạnh lùng bật cười, ánh mắt cũng băng giá không kém. “Những thứ ta học được đều ít hơn các huynh đệ khác, lúc kẻ khác đã vận khí đề công thì ta còn chưa luyện được nội lực; trong khi người ta đã học hết cả b