Pair of Vintage Old School Fru
Bảo vật giang hồ

Bảo vật giang hồ

Tác giả: Tô Tố

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324592

Bình chọn: 8.00/10/459 lượt.

ại chỗ đi?”

Ba người đang khí thế phừng phừng ở phía không xa không hẹn mà khóe miệng cùng co giật liên tục.

Người nổi giận trước tiên chính là Lãnh Vân, ông quát lớn: “Ngũ Thập Lang, cho dù ta không ăn mấy đứa con, để lại tiếp nối nòi giống thì cũng quyết không bao giờ cho phép ngươi trở thành con dâu ta. Ngươi nhìn xem, ngươi đã phá hủy hết cả khí thế hùng hồn, tráng lệ ở nơi đây rồi.”

Ngũ Thập Lang uất ức đứng ở phía sau Lạc Cẩm Phong, lên tiếng kêu than: “Lãnh lão cung chủ, ngài không thể nói như thế được, chuyện này cũng vô cùng cấp thiết, hiểm nguy, con người ai mà chẳng có ba cái chuyện gấp gáp chứ!”

Lãnh Vân nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của cô, lại nhớ đến cái chết oan ức của con Hỏa Bảo Thiềm, trong lòng dâng nộ khí, rút đao thét lớn: “Ta phải giải quyết ngươi trước rồi mới ăn điểm tâm sau!”. Ông vận khí đề công, chuẩn bị xông tới chỗ Ngũ Thập Lang.

“Ông hãy xác định rõ đối thủ có được không?”. Lãnh Vô Tình tức giận quát lớn.

Bảo Vật Gi­ang Hồ

Hàn khí tỏa từ mắt Lãnh Vô Song hoàn toàn có thể biến Lãnh lão cung chủ thành người tuyết.

Hai huynh đệ hoàn toàn bị ông phớt lờ cuối cùng cũng phát cáu, nổi đóa lên.

Trong khoảnh khắc, đao kiếm va chạm đinh tai, ngũ Thập Lang lo lắng nắm chặt lấy vạt áo, nhìn một hồi lâu mới nhận ra được màu áo của ba người đang đấu nhau.

Đã đấu khá lâu nên Lãnh Vân dần mất đi sự nhẫn nại, bật cười một tiếng, xuất hai quyền mang theo mười thành công lực khiến Lãnh Vô Song và Lãnh Vô Tình bay bật ra ngoài.

Khóe miệng hai người từ từ tuôn máu, mãi không ngưng, xem tình hình có lẽ bị thương không nhẹ.

“Vô Song…”. Ngũ Thập Lang hét lên, vô cùng lo lắng nhưng chẳng dám bước lại gần. Cô chỉ sợ bị Lãnh Vân bắt được thì sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người.

“Lạc Cẩm Phong, huynh cứ đứng đờ ra đấy à? Còn định lười biếng đến lúc nào đây?”. Lãnh Vô Tình nằm trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu, thản nhiên mỉm cười, quay đầu lại càu nhàu.

“Huynh không xông lên thì chuyện hứa hẹn kia ta sẽ không thực hiện đâu”. Chàng nghĩ một hồi rồi lại bổ sung thêm.

Lạc Cẩm Phong nhíu mày, quay người lại dặn dò Ngũ Thập Lang: “Cô ở đây, không được đi linh tinh, ta đi một lát rồi quay lại”. Giọng chàng vô cùng tự tin, nhấc kiếm, nhún chân, vận khí bay vào nhập trận.

“Mặc dù cậu không phải là con trai ta nhưng nhìn da thịt nõn nà, mềm mại, ăn vào miệng chắc chắn mùi vị rất tuyệt”. Lãnh Vân mỉm cười nham hiểm, chỉ trong khoảnh khắc, trên trán ông nổi gân cuồn cuộn.

Đột nhiên nụ cười của ông cừng đờ lại, mặt mày hoảng loạn, tự đưa tay lên bóp cổ mình, nghiến răng ken két, lăn lộn loạn xạ trên mặt đất.

Lãnh Vô Song chống kiếm xuống đất, từ từ đứng dậy, đưa tay gạt đi vệt máu bên khóe miệng, quay sang nhìn Vô Tình với ánh mắt khó hiều.

“Đây chắc hẳn là hiện tượng ông ta tu luyện đại pháp bị tẩu hỏa nhập ma”. Lãnh Vô Tình mỉm cười lạnh lùng, cố gắng đứng dậy, nắm chắc song đao rồi nói: “Mau nhân cơ hội này xông lên khắc chế ông ta!”

“Ta e rằng lạc đà gầy yếu vẫn to hơn ngựa”. Lạc thiếu gia rút kiếm, miễn cưỡng xông lên theo mọi người. “Dù cho ông ta đã bị tẩu hỏa nhập ma nhưng chắc chắn công lực vẫn thâm hậu hơn cả ba chúng ta gộp lại.”

“Rất có mắt nhìn!”. Lãnh Vân cố nhịn đau đớn, khuôn mặt vẫn méo mó dị thường nhưng rõ ràng là đã đỡ hơn trước đó nhiều. Ông nhấc thanh loan đao lên, mỉm cười rồi nói: “Tất cả cùng lên đi, đánh xong ta ăn bữa khuya một thể!”

Vừa nói dứt lời, cánh tay ông liền hạ xuống, chém mạnh một đao về phía trước.

Đứng từ phía xa nhìn lại, Ngũ Thập Lang vô cùng hoảng sợ, thành ra quên khuấy mất ý muốn đi tiểu trước đó. Cô sợ đứng quá gần sẽ làm ảnh hưởng đến ba người kia dần dần lùi về phía sau thêm vài bước.

Cô đứng cách khá xa, tâm trạng vô cùng căng thẳng, bàn tay bất giác sờ lên vách đá nhấp nhô trong sơn động, chạm vào từng miếng, từng miếng đá một.

Đột nhiên “rầm” một tiếng, cánh cửa bằng đá của mật đạo hạ xuống.

Ngũ Thập Lang cứng đờ cả người, quay lại nhìn bàn tay mình bằng ánh mắt khó tin rồi tiếp tục ấn vào những miếng đá nhấp nhô khác trên tường.

“Xoạt”, một tiếng động khẽ vang lên, trên vách đá bỗng hiện ra một mật thất nhỏ.

Phía trong mật thật có đặt một thứ quả màu đỏ tươi, trông vô cùng thơm ngon, tươi mát. Mấy ngày gần đây, Ngũ Thập Lang chỉ được ăn có một chiếc màn thầu, đói đến mức bụng lép kẹp lại, Mắt nhìn bốn người phía trước đang không ngừng đánh đấu, Ngũ Thập Lang thầm nghĩ: nếu có chuyện bất trắc, ít nhiều gì cô cũng có thể làm một con ma no.

Từ trước đến nay, cô vẫn luôn lạc quan, nghĩ đến đâu thì làm đến đó, vậy nên nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, tay cầm Hỏa Long quả, vui vẻ hân hoan đưa lên miệng ăn.

“Đừng có ăn Hỏa Long quả của ta!”. Đang chiến đấu, Lãnh Vân liếc mắt qua nhìn, nhanh chóng hồn phiêu phách tán. Hỏa Long quả ngàn năm đó ông đã phải vất vả lắm mới tìm về được, dùng để hộ thân lúc sử dụng máu người thân thích vượt qua cửa ải sau cùng. Nếu nó mất đi thì hậu quả khó lường trước được, không những chứng tẩu hỏa nhập ma của bản thân ông sẽ vĩnh viễn không bao giờ giải được mà công lực cũng dần dần tiêu tán, và cuối cùng, ông sẽ