
g, phải học buông tay mới có thể quý trọng hết thảy đang có, cưỡng cầu chỉ là hạt cát trong tay, cuối cùng có một ngày sẽ rơi mất.
Anh vươn tay sờ sờ đầu cô, bất ngờ nói: “Không nên tiếp tục gầy nữa, ăn uống cho tốt, anh đồng ý với em, ngày mai sẽ để cho Lâm Trạch bắt tay vào làm thủ tục ly hôn.”
Tô Hiểu Mộc kinh ngạc ngẩng cằm, nào ngờ không cẩn thận bị hạt mơ mắc kẹt trong cổ họng không vào được không ra được, liên tục ho khan, làm cho nước mắt cũng chảy ra, chính là không biết là bởi vì cổ họng bị nghẹn mà khó chịu, hay là vì nghe xong lời nói của anh khó chịu trong lòng. Cô muốn nhổ hạt ra, tìm hồi lâu không tìm thấy thùng rác, hình như bác vệ sinh cầm đi quên đưa trở lại.
Một chiếc khăn tay săn sóc đưa tới bên miệng cô, anh ôn hòa nói: “Phun vào chỗ này đi.”
Sau đó bọn họ không nói thêm gì nữa, Cảnh Diễn thu đồ ăn lên, trở lại trên sô pha xem tài liệu anh mang đến, Tô Hiểu Mộc đang xem tạp chí của cô, gian phòng yên tĩnh chỉ có thanh âm lật trang giấy. Mấy ngày nay, hình thức ở chung như vậy, đã quá quen thuộc.
Đến mười giờ, nhận ra Tô Hiểu Mộc buồn ngủ, Cảnh Diễn mới đứng dậy nói: “Em ngủ đi, ngày mai anh lại đến.” Vẫn là câu kia, “Nghĩ đến muốn ăn cái gì, gọi điện thoại nói cho anh biết.”
Cửa đã muốn đóng lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tô Hiểu Mộc lại vẫn còn nhìn phương hướng kia, một đêm không ngủ.
Thật ra cô đang giận chính mình thay đổi thất thường, một mực đòi ly hôn, nhưng đợi cho anh cuối cùng đồng ý rồi, sao cô một chút vui mừng cũng không có chứ? Cô thật sự là không có tự trọng.
Cảnh Diễn quả thật thực hiện lời hứa của anh, Lâm Trạch rất nhanh đã hẹn Tô Hiểu Mộc thảo luận về một số điều khoản trong thỏa thuận ly hôn.
Hôm nay là một ngày nắng, vào đông mặt trời ấm áp lúc nào cũng lười biếng, thoải mái làm cho người ta muốn đi ngủ.
Trong vườn hoa ở bệnh viện, Tô Hiểu Mộc mặc áo lông cồng kềnh ngồi ở trên ghế dài nghe Lâm Trạch đọc từng mục từng mục: “Cô Tô, căn cứ vào thỏa thuận trước hôn nhân cô và ngài Cảnh ký, sau khi cô ly hôn nhận được từ anh ấy một căn hộ hai tầng ở nội thành và một chiếc xe ô tô tiết kiệm nhiên liệu…”
Tô Hiểu Mộc bỗng dưng xoay người: “Luật sư Lâm? Bản thỏa thuận kia không phải là đã sớm hủy bỏ rồi?
Tựa hồ dự đoán được cô sẽ hỏi như vậy, Lâm Trạch trả lời đâu vào đấy: “Bởi vì là ngài Cảnh đơn phương kết thúc thỏa thuận, cho nên nội dung không còn giá trị, lợi ích của cô cũng sẽ không bị xóa bỏ.”
Tô Hiểu Mộc lại xoay mặt mờ mịt nhìn mấy cây to chỉ còn lại chạc cây cách đó không xa, cô nhớ lại, hơn nửa năm trước cũng là ở chỗ này, cô làm một quyết định rất lớn, để cho Tiểu Nghiêu nhận lại Cảnh Diễn làm cha.
Cô thản nhiên nói: “Những cái này tôi không cần.” Cô vốn không phải chỉ vì những thứ này mới kết hôn với Cảnh Diễn.
Lâm Trạch gật gật đầu, tiếp tục nói: “Về phần phân chia tài sản cùng sở hữu của hai vợ chồng sau khi ly hôn, ngài Cảnh có đề nghị thế này, bởi vì cô cũng không có mong muốn kinh doanh, cho nên ngài Cảnh giữ lại quyền sở hữu cổ phần doanh nghiệp dưới tên anh ấy, và chuyển tất cả bất động sản dưới tên anh ấy toàn bộ sang tên cô, nếu như cô có ý kiến khác cũng có thể nói ra.”
“Tôi không cần, toàn bộ tôi đều không cần!” Tô Hiểu Mộc cũng không biết vì sao mình nổi nóng, liếc nhìn Lâm Trạch lạnh giọng nói, “Anh nói cho anh ấy, tôi chỉ muốn đơn giản ly hôn.”
“Ngài Cảnh nói, nếu cô không chịu nhận những tài sản này, trực tiếp chuyển vào dưới tên Cảnh Nghiêu — cũng chính là con trai của hai người, chờ sau khi cậu bé trưởng thành có thể tự do điều khiển.” .
“Cho Tiểu Nghiêu…” Vậy đứa bé này không phải còn nhỏ tuổi đã thành phú hào rồi? Tô Hiểu Mộc sửng sốt một chút, lập tức hỏi, “Thế còn quyền nuôi dưỡng con cái?”
“Điều này ngài Cảnh cũng có dặn dò, anh ấy cảm thấy đứa bé vẫn là thích hợp đi theo bên người mẹ, dù sao công việc của anh ấy tương đối bận rộn, có thể cuối tuần sẽ đón con qua gặp nhau, chẳng qua có một điều kiện tiên quyết, là cô đồng ý sắp xếp như thế trước.”
Lâm Trạch nhớ tới dáng vẻ kinh ngạc đờ đẫn của mình khi nhận được Job này, anh làm luật sư nhiều năm như vậy, rất ít gặp thỏa thuận ly hôn nghiêng về một phía như vậy, toàn do nhà gái định đoạt, mà nhà gái còn không cần. Về phần hai đương sự, anh tham dự toàn bộ quá trình bọn họ đàm phán trước hôn nhân, thỏa thuận kết hôn, cho tới bây giờ ly hôn chớp nhoáng, chỉ có thể than thở một câu, thế sự vô thường.
Tô Hiểu Mộc rất nhanh đáp: “Tôi đồng ý.” Bọn họ là chia tay trong hòa bình, không cần thiết quá cứng rắn.
Chuyện cứ định ra như vậy.
Nếu muốn ly hôn, tất nhiên là không thể ở cùng nhau rồi. Căn hộ nhỏ second-hand vừa hẹp vừa cũ Tô Hiểu Mộc ở trước khi kết hôn kia cũng sớm đã bán rẻ đi rồi, mà nếu cô từ chối nhận tài sản Cảnh Diễn phân chia, bằng tích cóp trên tay cô cũng không đủ mua một căn phòng mới, vả lại thời gian gấp gáp, trong lúc nhất thời cũng không tìm được phòng cho thuê nào tốt.
Sau khi ra viện trở lại cái nhà kia, mỗi ngày cùng Cảnh Diễn cúi đầu không thấy ngẩng đầu không gặp, thật sự là vô cùng dày vò. Tô Hiểu Mộc mỗi ngày đều vì thế mà rầu rĩ, không nghĩ