
t vẫn nhìn ra cửa đầy ngạc nhiên.
—————-
Chạy ra khỏi dãy của sinh viên khối A , Từ Tử Hàn mới thở phào nhẹ nhõm , lúc nãy cô chạy nhanh quá nên bây giờ khá mệt . Nghỉ ngơi một chút , cô bước ra khỏi cánh cổng trường to cao , Triệu Dĩnh Tâm đi bên cạnh Từ Tử Hàn , cô đã đề nghị đi xe cho Từ Tử Hàn không mệt , nhưng cô lại không chịu. Dạo quanh khu phố tấp nập Từ Tử Hàn quyết định đi vào cửa hàng bán đồ nam . Cánh cửa kính được đẩy vào , tiếng ding dong chợt vang lên . Hai nhân viên đang đứng nói chuyện thấy cô bước vào liền cúi đầu chào. Cô gái trước mặt họ thật là một mỹ nhân nhỏ , chỉ khoảng 17 , 18 tuổi , mang vẻ đẹp mỹ lệ thoát tục , dáng vóc eo thon vừa vặn , đôi mắt to tròn xinh đẹp , con ngươi đen láy lấp lánh hệt như đang có nước , cái mũi nhỏ xinh , cặp môi đỏ mọng chợt nhoẻn miệng cười , nụ cười cũng thật ngọt ngào cho dù chỉ là thoáng qua cũng đủ mê hoặc chúng sinh rồi . Cô gái kia mặc trên người bộ đồng phục trường Diamond nổi tiếng , ắt hgẳn là tiểu thư con nhà quyền quý . Nhân viên phục vụ chợt tiến tới , niềm nở nói “Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ ?”
“Tôi muốn mua mấy cái áo sơmi nam cùng một vài cái cavat” – Giọng nói trong trẻo , ngọt ngào phát ra từ đôi môi đỏ mọng kia , thật khiến cho người ta phải chăm chú lắng nghe đến ngớ người . Nhân viên phục vụ dẫn cô tới quầy áo sơ mi nam cao cấp , cất teí6ng nói “Đây là những loại áo sơ mi cao cấp và tốt nhất ở cửa hàng chúng tôi . Quý khách cứ tự nhiên chọn lựa.”
(105)
Từ Tử hàn gật đầu cảm ơn , rồi chăm chú nhìn đống áo sơ mi đầy màu sắc kai . Bây giờ cô mới chợt nhớ là , cô không biết anh thích màu gì . băn khoăn mãi cô lấy điện thoại ra gọi cho anh. Nhưng chỉ có tiếng chuông vang lên , không có người bắt mấy , Từ Tử hàn thở dài , cất điện thoại vào cặp , chắc bây giờ anh đang bận họp. Theo cảm tính , cô lấy cái áo sơmi Dior màu vàng nhạt lên xem , thấy cũng ổn , cô lại lựa thêm vài cái nữa. Triệu Dĩnh Tâm đưa tay cầm giúp cô , Lựa song áo sơmi Từ Tử Hàn ngó qua quầy trưng bày cavat .
“Chị Tâm Tâm , chị thấy cái nào đẹp.” – Từ Tử Hàn cầm một cái cavat màu xanh lam một cái màu xám tro đưa cho Triệu Dĩnh Tâm xem.
“Tôi thấy hai cái đều đẹp. Phu nhân , cô cứ chọn đi , dù có là màu gì , hình dáng ra sao . Chắc chắn ông chủ cũng sẽ rất thích.”
Nghe câu nói của ám vệ , hai bên gò má cô hơi ửng hồng . Từ Tử Hàn híp mắt nói “Vậy lấy cả hai “ Sau đó , đưa tay lấy thêm vài cái nữa. Nhân viên phục vụ nghe người con gái mặc áo đen kia gọi cô là “phu nhân” , trong lòng có chút bất ngờ , cô chỉ mới mười mấy tuổi mà đã có chồng rồi sao ??? Thật là lạ…
“Tôi muốn mua ghim cài cavat , ở đây có loại nào làm bạch kim không vậy ?” – Từ Tử hành lên tiếng , đánh thức tâm của nhân viên phục vụ đang mơ màng kia. Cô ấy vội trả lời “Thưa có ạ , mời đi theo tôi.”
“Đây là những ghim cài cavat bằng bạch kim , rất tốt , và được thiết kế rất tinh tế.”
Từ Tử Hàn xem qua một lượt , đưa tay cầm cái ghim cài bạch kim lên xem . Đó là chiếc ghim dài , thiết kế theo hình chữ nhật dài , ở giữa gắn một khối hình vuông , bên trong là viên đá phỉ thúy xanh quý hiếm , phần đuôi có gắn một sợi dây móc , nhìn cheí6c ghim cài bạch kim chắc hẳn giá tiền cũng không ít . Cô rất ưng ý với chiếc ghim cài nay .”Gói lại tất cả dùm tôi.”
“Tất cả sao ạ ?” – Nhân viên phục vụ trố mắt hỏi.
(106)
“Phải.” – Từ Tử Hàn khẽ mỉm cười . người nhân viên kai liền ôm đống đồ , hí hửng tới quầy thanh toán . Cô rút tấm thẻ Visa bạch kim từ trong ví ra đưa cho nhân viên ở quầy thanh toán . Quẹt một cái , rồi trả lại cho cô . Những chiếc áo sơ mi được gói lại cẩn thận để riêng với cà vạt và cái ghim cài áo kia.
“Của quý khách đây ạ.” – Nhân viên phục vụ đưa cho cô những cái túi rồi vui vẻ nói . Từ Tử Hàn cầm lấy rồi đi về .
Ánh hoàng hôn vừa buông xuống , Từ Tử HÀn cũng vừa mới về đến nhà , Dược Thiếu Phàm đã đứng trước cửa chờ cô . Thấy bóng dáng của anh , Từ Tử Hàn như một tinh linh nhỏ nhanh chóng chạy ào tới , Dược Thiếu Phàm cũng giang tay ôm trọn lấy cô vào lòng , anh vùi đầu vào vai cô , tận hưởng hương thơm dịu nhẹ từ mái tóc đen láy bồng bền . “Thiếu Phàm , chào anh.” – Từ Tử hàn rúc đầu trong lồng ngực rắn chắc của anh , hạnh phúc nói .
“Chào em ! Bảo bối.” – Dược Thiếu Phàm mỉm cười , hôn nhẹ lên cái trán trắng nõn của cô .
“Nè , nè , em có mua rất nhiều quà cho anh. Chị Tâm Tâm , mau lại đây.”
“Chủ tử.” – Triệu Dĩnh tâm cung kính cúi đầu chào , đưa cho cô mấy cái túi to .
“Được rồi , mau vào nhà.” Anh ôm ngang eo cô đi vào nhà.
. Từ Tử Hàn đưa cho anh xem những chiếc áo sơ mi và cà vạt do cô lựa . Đôi mắt to tròn híp lại “Anh xem có thích không ? Lúc chiều em gọi nhưng anh không bắt máy , không biết anh thích màu gì nên em chọn theo cảm tính.”
Dược Thiếu Phàm cầm trên tay những chiếc áo sơ mi và cà vạt lên xem , khóe miệng giương lên tạo thành một đường cong hoàn hảo , Từ Tử Hàn lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt hài lòng của anh . Cô đưa tay lấy chiếc họp bằng nhung đen ra đưa cho anh “Thiếu Phàm…anh xem có thích không ?”
Anh mở chiếc hộp ra , là chiếc ghim cài áo bạch kim , rất đẹp