
Bầy hạc
Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327073
Bình chọn: 9.5.00/10/707 lượt.
y hoàn toàn là biểu hiện của sự chột dạ.
Sau khi đổi bình dịch, y tá dặn dò nhiều lần mới rời khỏi phòng bệnh. Từ Nghi đóng kín cửa, trở lại bên giường, chịu đựng vẻ mặt lạnh tanh của Chử Điểm, tỉ mỉ xem xét tay cô một lượt.
“Sau này có tức giận cũng đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn.”
Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm khẽ “Hừ” to, rút tay lại, để qua một bên. Tay kia lật trang sách sột soạt. Từ Nghi chăm chú nhìn cô trong chốc lát, thấy cô đọc sách không tiện lắm bèn nói :
“Để anh cầm cho em nhé?”
“Không cần.”
Chử Điềm cất giọng khàn khàn từ chối anh. Từ Nghi nghe xong liền rót cốc nước đưa đến trước mặt cô.
“Không khát.” – Chử Điềm không nhận.
“Uống một chút đi, giọng em đã khàn rồi.”
“Không muốn uống.”
Chử Điềm vẫn không nhìn anh lấy một cái, không muốn xem sách nữa liền cầm điện thoại lên chơi. Cả một buổi chiều hai người không nói thêm câu nào. Đến giờ cơm tối, Từ Nghi muốn ra ngoài mua cơm, hỏi Chử Điểm muốn ăn gì, cô vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục nghịch điện thoại, không trả lời.
Từ Nghi thầm thở dài một hơi khẽ khàng, ngồi bên nhìn vợ anh tán gẫu vui vẻ với người khác, trong lòng có phần không thoải mái. Đột nhiên trong lòng anh chợt lóe lên một ý tưởng, anh cũng lôi điện thoại ra, lên Weixin.
Không lâu sau, Chử Điềm nhận được tin nhắn Weixin đến từ “Một Gạch Ba Sao”:
Tối rồi, có muốn ăn chút gì không?
Cô không khỏi đưa mắt liếc nhìn, phát hiện anh đang mò mẫm nhập cú pháp, có vẻ còn muốn gửi thêm một tin cho cô. Thừa diệp tin nhắn còn chưa gửi đến, cô lại gửi cho anh một tin?
Tiểu Điềm Điềm: Không muốn ăn.
Nhận được hồi âm trong nháy mắt, mặt Từ Nghi giãn ra, anh lại gửi đến một tin.
Một Gạch Ba Sao: Không được, cả ngày em chưa ăn gì hết.
Gửi tin nhắn hăng hái vậy à? Chử Điềm mở biểu tượng cảm xúc, chọn một cái gửi qua.
Tiểu Điềm Điềm: [Biểu cảm tạm biệt'>.
Thấy Tiểu Điềm Điềm có biểu cảm “kiêu kỳ” như vậy, Một Gạch Ba Sao thoáng suy xét, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
Một Gạch Ba Sao: Mua chút cháo nhé, được không? [Biểu cảm mặt cười'>.
Tiểu Điềm Điềm: [Biểu cảm tạm biệt'> [Biểu cảm tạm biệt'>
Một Gạch Ba Sao: Nhà hàng lần trước nhé? [Biểu cảm mặt cười'>
Tiểu Điềm Điềm: [Biểu cảm tạm biệt'> [Biểu cảm tạm biệt'> [Biểu cảm tạm biệt'> [Biểu cảm tạm biệt'>.
Gửi đến ba biểu cảm vẫy tay tạm biệt liên tiếp, Một Gạch Ba Sao im lặng. Chử Điềm lại liếc nhìn Từ Nghi, phát hiện anh vẫn cúi đầu, ngón tay trên màn hình dừng lại, không biết đang rối rắm điều gì. Chừng hai ba phút sau, rốt cuộc tin nhắn của anh đã gửi đến.
Một Gạch Ba Sao: Được rồi, anh đi mua đây [Biểu cảm trái tim'> [Biểu cảm trái tim'>
Nhìn câu nói và một hàng biểu cảm kia, Chử Điềm quả thật như bị sét đánh đến ngoài khét trong sống, mãi lâu sau không biết phải trả lời anh thế nào. Mà người khởi xướng là Từ Nghi giờ phút này cũng bị căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, điện thoại di động bị cầm chặt đến nóng hổi. Anh lẳng lặng chờ, nhưng thời gian Chử Điểm im lặng quá lâu, lâu đến mức anh cảm thấy mình phải nói gì đó.
Cho nên anh hắng giọng nói: “Anh đi đó nhé?” Giống như trưng cầu ý kiến của cô nhưng thật ra đã quyết định rồi. Từ Nghi đứng lên, cầm nón lính và chìa khóa xe rồi rời đi.
Chương 40
Từ Nghi nhanh chóng mua thức ăn về, vẫn là loại cháo lỏng trước đó. Anh múc cháo ra đưa đến trước mặt cô.
Thật ra Chử Điềm không đói, nhưng thấy anh bận bịu vì cô, dáng vẻ đầu đầy mồ hôi khiến cô đau lòng, lại mơ hồ cảm thấy không chân thật. Giống như cô chỉ là người bất đắc dĩ hưởng trộm được tất cả sự quan tâm chăm sóc dịu dàng của anh, mà người đáng ra nên nhận lại là một người khác vậy. Vừa nghĩ như thế thì cô liền cảm thấy như có ai đó đâm vào tim cô, khiến tim cô đau nhói. Cô khẽ chớp mắt, nước mắt chực trào ra thành dòng.
Sao lại khóc chứ? Ngay cả bản thân Chử Điềm cũng bị mình dọa sợ. Cô cảm thấy rất khó chịu, quay mặt đi lấy tay áo lau lung tung trên mặt. Sau khi nước mắt ngừng rơi cô mới từ từ nằm xuống quay lưng về phía anh.
Từ Nghi vẫn duy trì tư thế bưng cháo, chăm chú nhìn lưng Chử Điềm trong một lúc, anh đặt bát cháo xuống, đưa tay nhẹ nhàng dém chăn cho cô.
“Điềm Điềm.” – anh hạ thấp giọng – “Em thật sự không muốn nghe anh giải thích chút nào sao?”
“Không muốn.” – Chử Điềm trả lời bằng giọng mũi.
“Thật sự không muốn hả?” – anh lại hỏi.
Chử Điềm cảm thấy Từ Nghi thật phiền phức, nhích qua bên kia giường, không để ý đến anh. Từ Nghi im lặng ngồi xuống, hồi lâu anh mới nói:
“Lần này anh đến bệnh viện quả thật không phải vì thăm em.”
Chử Điềm biết rõ điều này, nhưng nghe anh nói thẳng thừng như vậy, lòng cô vẫn thắt lại. Cô nắm chặt chăn, khẽ “À” một tiếng, vẫn không để ý đến anh.
Từ Nghi không trông mong cô sẽ trả lời lại, anh nói tiếp:
“Mạnh Phạm, chị ấy … là bạn gái anh trai anh.”
Vừa dứt lời anh có thể cảm thấy sống lưng Chử Điềm bỗng cứng đờ, sau đó thấy cô ấy chậm chạp ngồi dậy, trợn tròn hai mắt, muôn vàn kinh ngạc nhìn anh chằm chằm..
“Anh nói cái gì?”
Từ Nghi bình tĩnh nhìn lại cô, rất nghiêm túc nói:
“Anh nói, Mạnh Phàm là bạn gái anh trai anh.”
Chử Điềm hoàn toàn sợ ngây ra.
“