Polaroid
Bảy ngày ân ái

Bảy ngày ân ái

Tác giả: Ân Tầm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323122

Bình chọn: 8.5.00/10/312 lượt.

thậm chí ngay cả ngẩng đầu che mắt cũng không, đôi mắt ngấn lệ chỉ cực kỳ bình tĩnh mà nhìn chiếc xe đang chạy đến gần mình…

Môi, từ từ cong lên…

Mắt, từ từ nhắm lại…

Giờ khắc này, rốt cuộc nàng đã nghĩ ra đáp án.

Có lẽ chỉ có cách này mới có thể khiến lòng của cả hai được giải thoát…

Tiếng thắng xe chói tai vang lên trong màn mưa, giống như một âm thanh cắt ngang trời, dừng lại cùng với bóng dáng của cô gái đang từ từ ngã xuống…

———-Vifcland———

“Tìm cho tôi, cho dù có lục hết cả thành phố này cũng phải tìm ra cho tôi!”

Biệt thự đã định là phải trải qua một đêm không bình yên. Cả người Hoắc Thiên Kình ướt sũng, rõ ràng là vì tìm tung tích của Úc Noãn Tâm mà hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình nữa. Đôi mắt sắc sảo không thể che giấu vẻ khổ sở, âm thanh lãnh khốc vang lên, cứ như là roi da quất vào tai tất cả vệ sĩ trong biệt thự…

“Tìm không được cô ấy thì các người cũng đừng về gặp tôi!”

“Dạ, Hoắc tiên sinh!” Bọn vệ sĩ như là gặp phải giặc dữ, lại dấn thân vào đêm mưa.

Biệt thự tràn ngập mùi mưa gió, thậm chí mang theo mùi hơi tanh ngọt của máu tươi…

Hoắc Thiên Kình không ngồi yên được một giây, không nói một lời liền quơ lấy áo khoác muốn bước ra ngoài…

“Con đứng lại đó ẹ!”

Trên cầu thang, âm thanh lạnh lùng uy nghiêm của Anna Winslet vang lên, phòng khách lại vang vọng tiếng giày cao gót rất tao nhã.

“Con làm ầm ĩ đủ chưa? Vì một cô gái mà nhìn mình xem đã thành cái gì?” Bà bước đến trước mặt Hoắc Thiên Kình, chân mày khoan thai cũng bỗng nhíu chặt

“Chuyện của con, mẹ đừng quản thì hơn!” Lòng Hoắc Thiên Kình nóng như lửa đốt, hoàn toàn không có thời gian đây dưa với bà.

“Đừng quản đến? Con có còn biết mẹ là mẹ của con không?”

Anna Winslet kéo hắn lại, đau lòng mà nói: “Con trở về biệt thự là để tập họp tất cả vệ sĩ đi tìm một cô gái sao? Nếu cô ta đã muốn bỏ đi thì không cần đi tìm!”

“Mẹ!”

Ánh mắt Hoắc Thiên Kình cực kỳ nghiêm túc mà nhìn bà, đột nhiên lòng đau nhói khiến hắn không nói nên lời. Hắn không có tức giận với lời của bà, chỉ là bi thương mà nói một câu: “Là con… có lỗi với cô ấy!”

Anna Winslet cả kinh. Bà nhìn hắn rất lâu, cả buổi trời mới nói: “Con trai, vừa rồi con nói cái gì?”

Con trai bà là người kiêu ngạo biết bao, cư nhiên lại có thể chủ động thừa nhận mình có lỗi với một người phụ nữ? Mặc dù bà không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng từ trong mắt hắn không khó nhận ra vẻ đau đớn thật nhiều ấy…

Vẻ mặt này, chưa từng có ở hắn!

Hoắc Thiên Kình khó có thể che giấu vẻ đau đớn khôn cùng trong lòng cùng sự sợ hãi vì mất đi nàng. Trong đôi mắt vốn rất tự tin kia đã tràn ngập vết vằn cùng vẻ tiều tụy.

“Mẹ, con không thể mất đi cô ấy!”

Một câu nói ngắn ngủn nhưng lại hoàn toàn làm Anna Winslet chấn kinh. Bà khó có thể tin được mà nhìn con trai mình – đứa con trai bà đã nhìn từ nhỏ đến lớn, giờ này khắc này lại bộc lộ vẻ yếu đuối cùng tiều tụy khiến bà cảm thấy xa lạ.

“Lẽ nào… cô ta thật sự quan trọng thế sao?”

“Đúng!” Hoắc Thiên Kình không muốn che giấu chút nào.

“Nếu con không tìm được cô ta nữa thì sẽ thế nào?” Anna Winslet ngước mắt nhìn hắn, có vẻ do dự mà hỏi.

Hoắc Thiên Kình nghe thế, đôi mắt sâu thẳm rõ ràng run lên một chút.

Ngoài cửa sổ, một tia chớp đột nhiên cắt qua ngang trời, sáng như ban ngày, khiến cho người ta hoảng hốt không thôi.

Ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn bỗng run lên…

“Con sẽ tìm mãi, tìm mãi đến khi tìm thấy mới thôi!” Hắn trả lời dứt khoát, giọng nói khàn khàn lộ vẻ kiên định không thể chuyển dời.

Cho dù là dùng hết cả cuộc đời, hắn cũng phải tìm được nàng, cầu xin nàng tha thứ!

Đêm mưa thế này làm người ta thật bất an…

“Mẹ biết rồi.”

Trên gương mặt khoan thai của Anna Winslet lộ ra chút khoan dung khác thường, bà thở dài một hơi, rất lâu sau mới nói: “Đừng mù quáng như một thằng ngốc thế, lên lầu thay quần áo rồi từ từ lái xe đi tìm!”

Giọng của bà có chút nhún nhường, Hoắc Thiên Kình ít nhiều có chút bất ngờ.

“Mẹ nghĩ Úc Noãn Tâm mất tích thì không chỉ mình con sốt ruột. Ngẫm lại xem còn có ai nóng lòng như con nữa!” Anna Winslet rất lí trí mà nhắc nhở một câu, cuối cùng lại nói thêm…

“Còn nữa… con trai mẹ chưa từng mất lí trí thế này!”

Nói xong, bà xoay người lên lầu…

“Mẹ!” Giọng của Hoắc Thiên Kình vang lên từ phía sau lưng bà.

Anna Winslet dừng bước, nhưng không có xoay người lại.

“Cảm ơn mẹ!” Giọng nói trầm thấp rõ ràng mang theo vẻ chuyển biến trong thái độ.

Anna Winslet cứng người lại, trên khuôn mặt nghiêm túc có chút xúc động cùng cười khổ.

Xúc động là vì… đứa con trai chưa từng biết nói lời cảm ơn lại nói ba từ đó với mình.

Khiến bà cười khổ là vì… đứa con trai mà bà nuôi lớn lại vì một người con gái khác mà cảm ơn bà.

Tâm lí mâu thuẫn ấy khiến mặt bà có chút xấu hổ, may mà bà đã quay người đi.

“Chẳng qua mẹ chỉ không muốn nhìn thấy ngày đại hôn của Hoắc Thị bị người ta chê cười mà thôi, cho nên… tìm cô ta về đi. Mẹ muốn dạy dỗ đứa con dâu không biết phép tắc này một chút!” Anna Winslet cố ý lạnh giọng, không để nhận ra vẻ giảng hòa của mình.

Nào ngờ, một câu nói của bà đã phá nát sự kiên quyết