
mục đấu giá ngày hôm nay xuất hiện hai món đồ quý, một là bức danh họa của Picasso, còn vật kia là chiếc đĩa sứ trắng có hoa văn màu từ thời Ung Chính triều Thanh.
Thấy tầm mắt của anh dừng lại ở chiếc đĩa, Nghiêm Chinh dùng khuỷu tay đẩy anh một cái. “Tối nay, có không ít người nhắm vào nó mà đến.”
“Bình thường thôi.” Thẩm Mục Phạm gấp danh mục lại, nói một cách ung dung. “Báu vật mà cả hai giới trắng đen đều tìm kiếm bao nhiêu năm nay, ai cũng muốn đến để tận mắt ngắm diện mạo của nó.”
“Chưa chắc à.” Nghiêm Chinh đẩy gọng kính vàng lên, khóe môi nở một nụ cười trào phúng. “Theo tôi thấy thì đều muốn tới tranh giành báu vật, sau đó tìm cơ hội đầu tư trục lợi, ngồi không mà tăng giá.”
Nghiêm Chinh ép giọng xuống thật nhỏ. “Ông đã nghe nói chưa, từ khi Christie’s công bố danh mục, giá của cái đĩa mẻ này đã lên đến 18 triệu rồi.”
“Nó gọi là đĩa sứ thời Ung Chính chứ không phải cái đĩa mẻ.” Thẩm Mục Phạm nhướng mày sửa sai. “Cùng loại với nó, hiện nay chỉ có một cái được trưng bày ở viện bảo tàng nước Mĩ.”
Nghiêm Chinh là bạn chí thân với anh, biết anh mê gốm sứ thời Ung chính, nhưng thấy anh nghiêm túc như vậy thì vẫn không khỏi “chậc chậc” vài tiếng. “Ông đúng là quá si mê rồi.”
Thẩm Mục Phạm chẳng ừ hử gì, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, kiên nhẫn đợi buổi đấu giá tiến hành theo trình tự.
Tuy đa số người ở đây đều đến vì chiếc đĩa sứ trắng kia nhưng những thứ khác có thể xuất hiện trong buổi bán đấu giá của Christie’s thì giá trị cũng không tầm thường. Trong quá trình đấu giá, bức tranh chữ của Tề Bạch Thạch và đồ đồng đen thời Tống đều được ra giá cao. Sau đó, Nghiêm Chinh có được bức tranh sơn dầu của danh họa Picasso với giá 28 triệu đôla Hongkong, khiến cho buổi bán đấu giá lên tới cao trào. Khi người dẫn chương trình tuyên bố vật đấu giá thuộc về chủ nhân, Nghiêm Chinh đứng dậy đón nhận những lời chúc mừng của mọi người theo lệ. Vừa ngồi xuống liền nghe Thẩm Mục Phạm hỏi với giọng chế nhạo. “Sao tôi không biết ông có hứng thú với tranh sơn dầu nhỉ?”
“Không có hứng thú.” Trên mặt anh vẫn giữ một nụ cười nhưng trong giọng nói đã mang theo vẻ hơi bực bội. “Mua về lấy lòng ông già vợ thôi.”
“Đúng là đầu tư lớn.” Thẩm Mục Phạm cười khẽ. “Không biết chủ tịch Lâm có nhận không nữa.”
“Không nhận cũng phải tặng.” Nghiêm Chinh nhún vai bất đắc dĩ. “Ai bảo tôi muốn cưới con gái ổng.”
“Muốn kết hôn thì dễ thôi mà, cứ bay thẳng sang Las Vegas tìm một giáo đường nhỏ mà đăng ký, tôi có thể tự bỏ tiền túi mua vé máy bay sang làm người chứng hôn cho bọn ông.”
“Tôi cũng muốn vậy, nhưng người ta là con gái hiếu thảo, nhất định phải được ba đồng ý thì mới chịu đăng ký.” Nhắc tới người bạn gái có tư tưởng bảo thủ của mình, Nghiêm Chinh bỗng nổi nóng. “Có đôi khi tôi không biết cô ấy xuyên qua từ triều đại nào nữa, sao mà lại bảo thủ như thế, ngay cả làm việc đó trước khi kết hôn cũng không cho, một mực bắt phải giữ cho đêm tân hôn.”
“Không hài lòng thì đổi người khác đi.” Thẩm Mục Phạm cố ý nói. “Dù sao thì với thân phận chủ tịch tập đoàn Hồng Thái của ông, có rất nhiều cô gái muốn bò lên giường ông mà.”
Nghiêm Chinh xùy một tiếng. “Nếu mà có thể đổi được thì tôi đã đổi lâu rồi.”
Tình cảm giữa anh và Lâm Nhân, Thẩm Mục Phạm là người hiểu rõ hơn ai hết. Thật lòng mà nói thì anh cũng cảm thấy hai người không hợp nhau, thế mà Nghiêm Chinh cứ khăng khăng chui đầu vào rồi không rút ra được. Điều mà Thẩm Mục Phạm có thể làm cũng chỉ là uống với anh vài ly rượu, nghe anh than van kể lể. Về phần khuyên giải? Thôi đi, bản thân anh còn không dứt ra được thì lấy tư cách gì mà khuyên bạn bè? Hơn nữa tốt xấu gì người ta cũng còn có thân phận chồng chưa cưới, còn anh? Nhiều lắm cũng chỉ được coi là thân hơn bạn bè một chút nhưng chưa tới mức làm người yêu được.
Hai người đàn ông bị tình yêu giày vò đều tự đắm chìm trong nỗi niềm riêng của mình, mãi đến khi người dẫn chương trình thông báo: “Món đồ cuối cùng của buổi bán đấu giá hôm nay là chiếc đĩa bình an phú quý từ thời Ung Chính, mã số C781277…” thì mới khơi dậy sự chú ý của hai người, họ ngẩng đầu lên ngắm nghía chiếc đĩa trên sân khấu.
Dưới ánh đèn, chiếc đĩa được bàn xoay nâng lên xoay 360 độ để triển lãm. Hoa văn chim phượng hoàng cùng hoa mẫu đơn trên đĩa sống động như thật, khóm trúc và tảng đá trên vành đĩa cũng tinh tế khéo léo, những đám mây cát tường trang trí khắp đĩa, sắc men mịn màng sáng bóng, vừa nhìn đã biết là sản phẩm thượng hạng từ hoàng gia thời Ung Chính. Ngay cả người không am hiểu gì về gốm sứ như Nghiêm Chinh mà cũng phải không ngớt lời tán thưởng: “Đúng là đẹp thật.”
Sau đó, khi người dẫn chương trình thông báo giá khởi điểm của chiếc đĩa này toàn bộ khách khứa trong hội trường, kể cả Nghiêm Chinh đều ngạc nhiên sái cả quai hàm.
“2 triệu đôla Hongkong, người ra giá không biết giá thị trường hay là đầu óc có vấn đề nữa.” Nghiêm Chinh cười chế nhạo. “Tưởng là đang bán củ cải trắng sao, đúng là đầu đất!”
“Tôi thì lại cảm thấy người này rất thông minh.” Thẩm Mục Phạm từ tốn nói. “Muốn bắt thì phải thả, ra giá thấp thì tất nhiên sẽ có nhiều