Old school Swatch Watches
Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Hạ Mạt Thu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325945

Bình chọn: 9.5.00/10/594 lượt.

Nghĩ đến việc Tiểu thiên đang ngủ say bị đánh thức, rồi lại bị lôi kéo mang đi một cách thô bạo, mặt Bạch Chi Âm liền tái mét. Tay cô nắm chặt lại khiến những ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, nổi lên từng trận đau đớn. Chắc chắn là Tiểu Thiên đã rất sợ hãi, nhất định đã khóc rất lớn, chắc chắn đám người kia đã rất hung hăng với thằng bé, thậm trí có thể còn đánh nó. Tưởng tượng đến tình cảnh đó của em trai, Bạch Chi Âm bất chấp sự can ngăn của chị Trần, vội vàng chạy ngay vào trong nhà.

Cô vừa thở hổn hển vừa chạy vào nhà thì nhìn thấy Bạch Phi Dương đang ngồi trên sô pha cùng với một vẻ mặt đầy nghiêm nghị. Cô nhanh chóng đè nén sự sợ hãi cùng với lửa giận trong lòng, khẽ hít vào một hơi, chậm rãi tiến về phía trước, trong lòng ngẫm nghĩ, bản thân không thể nào đánh rắn động cỏ được, đối với việc Tiểu Thiên bị đem đi, cô coi như không hay biết .

Cô bình tĩnh nhìn thẳng về phía Bạch Phi Dương, ngoan ngoãn chào một tiếng. “Ông nội.”

“Cô còn biết tôi là ông nội của cô sao?” Bạch Phi Dương nâng mi, lạnh lùng quét mắt về phía cô một cái.

Bạch Chi Âm cắn nhẹ cánh môi dưới, chủ động nhún nhường giống như mọi ngày. ”Ông nội, con biết sai rồi ạ.”

Bạch Chi Âm không biết chính xác là ông ta đang tức giận chuyện cô làm hỏng buổi coi mắt tối hôm hay là vì tin tức sốt dẻo buổi sáng vừa mới xem, đành phải nhẹ nhàng giải thích. “Con không nên đi qua đêm không về.”

Bạch Phi Dương khẽ hừ lạnh một tiếng, không trả lời. “Con biết mình không nên khiến buổi coi mắt trở thành như vậy, còn đối xử thô bạo với Mã Thụy Binh.”

Bạch Phi Dương ngước mắt lên, lạnh giọng hỏi cô. “Chỉ thế thôi sao?”

Bạch Chi Âm khẽ nhướng mày, đoán rằng ông ta đang giận vì chuyện Thẩm Mục Phạm. Cô cũng không chủ động giải thích, chỉ cúi đầu xuống, vờ như không hiểu ý ông ta đang nói gì.

Bạch Phi Dương thấy cô không có bất kì lời giải nào về chuyện vừa xảy ra, liền tức giận nện cây gậy xuống sàn nhà. “Tôi thấy lá gan của cô ngày càng lớn, giờ đây đã không coi ông nội như tôi là gì nữa rồi.”

Không đợi Bạch Chi Âm cãi lại, ông ta liền ép hỏi cô. “Cô và Thẩm Mục Phạm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao sự việc lại thành ra thế này?”

“Con và anh ta hoàn toàn không có gì cả.”Bạch Chi Âm biết có chết cũng không chịu nhận sẽ khiến Bạch Phi Dương tức giận, nhưng cô hiểu rõ là một khi thừa nhận thì Bạch Phi Dương sẽ được đằng chân lâng đằng đầu, áp chế cô, cô sẽ không còn cơ hội để thoát thân.

“Cô còn dám nói không có gì sao.” Bạch Phi Dương nổi giận đùng đùng. “Chính miệng anh ta nói muốn kết hôn với cô, cô còn cố tình lừa gạt tôi sao.”

“Sự việc hoàn toàn không như ông nghĩ đâu ạ.” Bạch Chi Âm vội vàng phủ nhận, sau đó làm bộ như phải chịu oan ức rất lớn. “Anh ta chỉ muốn con trở thành tình nhân của anh ta mà thôi.”

Đối với lời giải thích này của cô, Bạch Phi Dương lửa tin nửa ngờ. “Anh ta muốn cô trở thành tình nhân mà lại nói muốn kết hôn với cô, chuyện này không phải quá mâu thuẫn hay sao.”

“Anh ta cố ý làm như vậy đấy.” Bạch Chi Âm giải thích. “Anh ta biết con đang coi mắt cho lên mới uy hiếp con, nói rằng chỉ cần anh ta nói muốn kết hôn với con thì sẽ không ai dám giành với anh ta, cuối cùng con đành phải ngoan ngoãn chạy tới tìm anh ta.”

“Chuyện là như thế sao?” Đối với lời giải thích này của cô, Bạch Phi Dương coi như tạm chấp nhận được. Một là vì ông ta cảm thấy Thẩm Mục Phạm chắc chắn không có ý định kết hôn với Bạch Chi Âm, hai là người do ông ta dạy dỗ chắc chắn không dám lừa gạt ông ta.

Nhận thấy ông ta có vài phần lơi lỏng, Bạch Chi Âm nước mắt tràn mi. “Ông nôi, con tự biết thân biết phận mình, giống như ông đã nói, anh ta là loại người thế nào, làm sao lại kết hôn với một đứa con riêng như con, anh ta chỉ muốn chơi đùa với con mà thôi.”

Nhìn nước mắt cô rơi áo ạt xuống gò má, Bạch Phi Dương chỉ về phía hộp khăn giấy trên bàn trà. “Được rồi, đừng khóc nữa, lau nước mắt đi.”

Bạch Chi Âm vừa khóc thút thít vừa cầm khăn giấy trên bàn lên lau nước mắt trên mặt, giả bộ thực sự sợ hãi. “Ông nội, ông nói xem có khi nào người ngoài sẽ thực sự tin vào lời nói của anh ta, sau này sẽ không còn ai muốn kết hôn với con nữa không.”

“Sẽ không đâu.” Bạch Phi Dương nhẹ nhàng an ủi cô. “Chỉ cần con và anh ta không có chuyện gì, tất cả những truyện khác cứ để đó ông lo, không cần quá lo lắng làm gì.”

Bạch Chi Âm nhẹ gạt đâu, tỏ vẻ đầy biết ơn.

Bạch Phi Dương nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của cô, vô cùng hài lòng, có điều cũng phải nắm lấy điểm yếu của cô khi cần thiết. Ông ta khẽ tằng hắng, sau đó bâng quơ nói. “Đúng rồi, gần đây con quá bận rộn, ông lo là con không thể chăm sóc tốt cho Tiểu Thiên nên đã sai ngươi đưa thằng bé tới trại an dưỡng rồi.”

Tuy rằng biết không còn cơ hội gỡ rối, nhưng vì Tiểu Thiên, cô vân muốn liều một phen. “Ông nôi, Tiểu Thiên không thích trại an dưỡng, chi bằng ông để con…”

“Không thích thì cũng phải thích ứng dần dần, nó không thể đi theo con cả đời.” Bạch Phi Dương đứng dậy, tỏ vẻ muốn kết thúc câu chuyện tại đây. Bất quá trước khi ông ta rời đi vẫn ném lại một câu. “Đương nhiên, nếu con kết hôn, muốn d