
ở giữa, cười xấu xa rồi bóp mạnh.
Cảm giác mãnh liệt này khiến Doãn Nghiên Hi cuộn các đầu ngón chân lại. Thấy cô cắn môi, bờ mi run rẩy, Nghiêm Chinh cúi đầu kề sát bên tai cô nhỏ giọng hỏi. “Thoải mái không?” Anh ta vừa hỏi, ngón tay không ngừng chơi đùa cánh hoa mẫn cảm của cô.
“Khốn kiếp, rốt cuộc anh có vào hay không?” Doãn Nghiên Hi đã ngân ngấn nước mắt, nhưng giọng nói vẫn rất cứng rắn.
“Em nói xem?” Nghiêm Chinh giữ chặt chiếc eo thon đang vặn vẹo, mải mê chăm chú nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, nhìn cô ra sức há miệng thổ dốc, ngón tay đâm mạnh vào, thăm dò sự nóng cháy bên trong, lặp đi lặp lại sự ra vào, hưởng thụ sự cắn, mút tràn đầy ở bên trong.
“Nghiêm Chinh…” Doãn Nghiên Hi bị tên đàn ông này trêu chọc đến sắp khóc. “Nếu anh không làm thì tôi sẽ đi tìm…”
Tên người nào đó còn chưa nói ra đã bị một tiếng gầm cắt đứt. “Em dám!”
“Chờ không được nữa rồi sao? Được, tôi cho em.” Nghiêm Chinh kéo khóa quần xuống, lập tức để lộ ra tiểu huynh đệ đã chờ từ lâu, vật thô lớn ấy mạnh mẽ tiến vào, không chút thương xót.
Mặc dù đã làm nhiều lần, nhưng Doãn Nghiên hi vẫn bị bị tình thế bất ngờ này làm đau, phải hít sâu một hơi. Nhận thấy cô không kịp thích ứng, Nghiêm Chinh tạm ngừng động tác của mình, trán phủ đầy mồ hôi trừng mắt nhìn người phụ nữ nằm dưới thân mình. “Cho em…” Nơi đó của cô vừa non mềm vừa hút chặt, mỗi lần làm đều giống như lần đầu tiên, không làm những bước dạo đầu, sẽ khiến cô rất đau.
Nén giận lườm Doãn Nghiên Hi một cái, Nghiêm Chinh đưa tay xuống dưới tìm hạt mầm non mềm ở giữa, nhẹ xoa nắn, môi lại nhẹ nhàng hôn cô để kích thích, cho đến khi cả người Doãn Nghiên Hi thả lỏng, anh mới thẳng tiến, đâm vào chỗ sâu nhất, cả hai người hoàn toàn gắn kết trọn vẹn.
Cảm giác căng đầy lan tỏa khắp cơ thể, Nghiên Hi muốn thét lên nhưng miệng bị anh ta ngăn lại… Nghiêm Chinh ra sức hôn cô, đói khát tàn bạo, xâm chiếm toàn bộ, chuyển động thân dưới cũng nhanh hơn, đâm xuyên, giữ chặt bờ mông cô, khiến cô không thể thoát ra, bản thân phải tiếp nhận toàn bộ tiết tấu di chuyển.
Doãn Nghiên Hi giữ chặt hai bả vai Nghiêm Chinh, móng tay vẽ lên lưng anh ta một hàng vết bấu hồng hồng .
“Không được bấu.” Nghiêm Chinh kéo tay cô ra đặt hai bên đầu. “Lưng tôi sẽ bị em để lại dấu.”
“Đáng đời!” Doãn Nghiên Hi không sợ chết ngẩng dầu lên, kề sát vào cổ anh ta để lại một quả dâu tây.
“Em…” Nghiêm Chinh lấy tay kéo miệng cô ra, không ngờ bị cô cắn một phát.
Anh bị đau phải thu tay lại, vừa mắng ‘mụ điên’ vừa ngang ngược tiến vào ác liệt hơn, đâm xuyên không chút thương tình, cứ như phải lấy đi hết thảy mọi khoảng không của cô, càng nghĩ càng muốn có nhiều hơn…
Chương 38
Gần giữa trưa, Nghiêm Chinh từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy. Cúi đầu nhìn người phụ nữ nằm sấp trên ngực anh ngủ, khóe miệng bất giác nhếch lên thành nụ cười.
Tư thế ngủ của Doãn Nghiên Hi thật xấu, giống bạch tuột quấn lấy đồ vật rồi ngủ không nói, còn rất thích cuốn chăn, bình thường khi ngủ lại đem toàn bộ chăn ôm vào trong ngực còn cánh tay, phía sau lưng thì để lộ ra ngoài, bị lạnh cóng.
Lần đầu khi qua đêm với cô, anh bị lạnh cóng nên phải tỉnh giấc. Đưa mắt nhìn thì thấy chăn đều bị cô đặt dưới người, vừa mới định lấy tay kéo chăn, cô liền cau mày lẩm bẩm, hại anh hơn nửa đêm phải gọi khách sạn mang chăn lên, sau lại chưa ngủ được bao lâu, cô lại kéo chăn, anh giận dữ nhưng chỉ có thể kéo cô ôm chặt trong ngực, mới may mắn tránh khỏi bị cảm lạnh.
Đó là lần đầu tiên Nghiêm Chinh ôm một cô gái ngủ, cứ nghĩ rằng sẽ không quen, không ngờ lại ngủ rất ngon giấc, cơ thể vừa nhỏ, vừa mềm của cô, so với anh thì mảnh mai hơn rất nhiều, cảm giác làn da hơi lành lạnh áp vào người thật dễ chịu, mùi hương nhàn nhạt càng khiến anh có được cảm giác bình yên trước nay chưa từng có, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghiêm Chinh vẫn một mực cho rằng đây chỉ là hành động tránh không bị cảm lạnh, cho đến khi có một lần hai người bọn họ quan hệ, ngủ qua đêm ở khách sạn, anh nửa đêm tỉnh dậy nhìn lên trần nhà thấy bóng hai cơ thể đang ôm lấy nhau, anh mới giật mình phát hiện bộ dáng hai người ôm nhau, hòa hợp đến mức nào. Anh nhạy bén nhận ra một cảnh báo nguy hiểm, nên từ ngày hôm đó anh bắt đầu cố ý lảng tránh cô.
Nghiêm Chinh vừa nhắc nhở bản thân, anh với Doãn Nghiên Hi chỉ là đàn ông gặp dịp thì chơi, vừa cố gắng thuyết phục mình cô chỉ là bạn tình, có điều do kĩ thuật quá tốt, lại phóng khoáng khiến người cấm dục lâu ngày như anh bị nghiện. Anh còn tự anh ủi mình một khi ở bên Lâm Nhân thì tất cả ong bướm sẽ bị vứt ra sau.
Nhưng khi Lâm Nhân gần như là khỏa thân, nói bóng gió với anh có thể quan hệ trước khi kết hôn thì anh lại không cương nổi, ngay cả khi Lâm Nhân mạnh dạn lấy tay chạm vào tiểu huynh đệ, anh cũng không có phản ứng.
Tiểu huynh đệ của Nghiêm Chinh được đôi tay mềm mại của Lâm Nhân vuốt ve, trên mặt Lâm Nhân đầy xấu hổ, bất lực,.“Anh Nghiêm Chinh, có phải em làm không tốt?”
“Không phải.” Nghiêm Chinh vội vàng phủ nhận. Thật tâm mà nói, động tác của Lâm Nhân tuy còn ngây ngô, nhưng liên tục làm như vậy lại mang đế