The Soda Pop
Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325901

Bình chọn: 10.00/10/590 lượt.

vật đậm chất dân tộc. Khách chỉ lưa thưa vài ba người. Bên cửa sổ có hai cô gái, ăn mặc như khách du lịch bụi, nhìn mặt mũi cũng xinh xắn dễ thương, tay cầm tạp chí du lịch, cúi đầu lẩm nhẩm đọc. Bảo là đẹp thì cũng không phải đẹp lắm, nhưng không khí đặc biệt của nơi này khiến cho hai cô cũng trở nên rất có “chất”.

Tây Môn cứ liếc mắt nhìn tôi với Luật Sư, hình như đang khó xử không biết “chia” thế nào ? Tôi đẩy hai người họ lên trước, rồi một mình ra ngồi cạnh cửa sổ, gọi một tách trà xanh của địa phương sản xuất, lòng trĩu nặng ngắm nhìn dòng Đà Giang cuộn chảy, âm thầm nhớ về Lông Mi.

Thi thoảng quay đầu lại, Tây Môn và Luật Sư hình như đang trò chuyện rất vui vẻ với hai cô gái mới quen thì phải.

Ngồi mãi cũng chán, tôi bèn đứng dậy đi vòng vòng chung quanh. Trên tường có rất nhiều lưu bút để lại: những câu dí dỏm, những lời từ trái tim, những lời tỏ tình, có cả những hàng chữ nguệc ngoạc viết lung tung nữa.

Tôi nghĩ một chút, rồi nắn nót viết lên lên trên đó: “Rất nhiều người trong đời chỉ có 0,1% thời gian là thật sự yêu một người nào đó 100%. Tất cả mọi người đều không thể chỉ yêu một người nào đó trong 100% thời gian của đời mình.”

Quyết định đến đâu cũng sẽ để lại lưu bút, để Lông Mi biết rằng tôi đang đi tìm em.

Chợt nhận ra bên cạnh có một cô gái đang đứng nhìn mình.

Quay đầu lại, cảm thấy hơi quen mặt. Nhìn kỹ hơn, liền nhận ra đó là cô gái tôi gặp lúc đi tìm Lông Mi ban chiều. Cả hai nhìn nhau cười cười. Cô gái khoanh tay, nhìn hàng chữ tôi vừa để lại, nghĩ gì đó rồi nói:

– Nếu là tôi, thì chỉ cần 0,1% đó đã là quá đủ.

Tôi nghe mà chợt thấy toàn thân run rẩy.

Trở về chỗ ngồi, cô gái cũng đi theo, ngồi xuống bên cạnh. Hai tay cô cầm một chén trà lớn, áp má vào thành chén, hình như đang làm ấm lại gò má lạnh băng, nghiêng nghiêng đầu ra nhìn dòng Đà Giang bên ngoài, trầm ngâm không nói gì. Bên cạnh tay cô đặt một quyển sách. Tôi cũng không có tâm trạng để ý đến ai, trong lòng chỉ nghĩ đến một mình Lông Mi.

Hai người cứ thế chìm trong im lặng. Lâu. Thật lâu.

Một bầu không khí kỳ dị dần dần hình thành, cô đặc lại.

Hai con người lặng lẽ, mang trong lòng những tâm sự khác nhau, giữ một khoảng cách vừa xa lạ lại vừa thân quen.

Đầu lưỡi tôi chợt có cảm giác ngòn ngọt, có lẽ cô gái kia cũng vậy.

Dường như cả hai đều cùng cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ nhưng cũng rất tinh tế của bầu không khí xung quanh, đều thấy hơi lúng túng.

– Mới tới Phượng Hoàng à ?

Tôi bèn lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

– Không. Ở cũng lâu rồi, đến đây luyện đàn.

Giọng nói của cô gái điềm đạm, nhưng có gì đó mệt mỏi và chán chường.

– Luyện đàn ? Ghita hay Piano ? hay là Violon ?

– Cho hỏi Violon là cái gì thế ?

Cô gái này nói chuyện có vẻ rất chú trọng đến lễ tiết.

– Là vĩ cầm ấy. Trong sách của Trương Ái Linh, thời đó người ta gọi vĩ cầm là violon.

Tôi lại không cẩn thận giở mấy trò cưa gái hồi xưa hay dùng ra, trong lòng chợt thấy mình thật đáng tởm.

– Ồ, tôi thích cái tên này, hay hơn vĩ cầm nhiều.

Cô gái cười cười.

Cô đặt chén trà xuống, tay chống cằm, nhìn tôi chăm chú, điệu bộ rất hứng thú. Tôi không khỏi hơi hối hận, không biết nên sử xự thế nào. Thật tình là lúc này tôi không muốn chạm đến ai, mà cũng không muốn bị ai chạm đến mình.

– Đang tập nhạc của ai thế ?

Tôi cầm chén trà lên, hỏi vu vơ.

– Ai cũng tập, nhưng chỉ lõm ba lõm bõm. Anh thích nghe nhạc của ai nhất ? Paganini ?

Cô gái đốt một điếu thuốc, hờ hững kẹp giữa hai ngón tay, tư thế rất đẹp, nét mặt có vẻ rất u uất.

Lúc nhắc đến Paganini, điệu bộ của cô có gì đó rất mệt mỏi chán chường. Có lẽ tại hiện nay người ta cứ cho âm nhạc của Paganini là tiêu chuẩn để thưởng thức âm nhạc, rất nhiều người chẳng bao giờ nghe violon, nhưng chỉ cần nhắc đến Paganini là ít nhất cũng có thể vênh mặt lên là ta đây hiểu biết âm nhạc rồi.

– Cũng tàm tạm. Nói về người thì tôi thích Mozart với Jascha Heifetz, còn về tác phẩm thì thích “Bài ca kẻ lang thang” của Pablo de Sarasate, từ trước đến giờ cũng luôn cho rằng đàn violon vì có những con người ấy, những tác phẩm ấy mà trở nên vĩ đại hơn.

Cô gái nghe rất chăm chú và hứng khởi.

Tôi lại cảm thấy mình hơi tự khoa trương, không muốn nói thêm nữa, bèn ngậm miệng lại.

Cả hai lại chìm vào trong im lặng.

Tây Môn đi tới, nói muốn đi dọc bờ sông, rủ chúng tôi đi cùng. Tôi vốn định từ chối, chẳng ngờ cô gái đã đứng lên trước, gật đầu lịch sự nhận lời. Tôi ngây ra mất một lúc, rồi đành đứng dậy theo.

###

Sáu người ra khỏi quán rượu, đi bộ dọc theo bờ sông.

Đêm đã về khuya. Chỉ còn lại những chùm đèn lồng đỏ treo trên mái nhà như đang nhắc nhở màn đêm đừng tưởng rằng có thể nuốt hết được mọi ánh sáng của nơi này. Đèn lồng chiếu ra những tia sáng mờ mờ mông lung, nhìn xa xa trông như quầng sáng huyền ảo. Dòng Đà Giang lững lờ trôi. Đêm đông tĩnh lặng lạ thường, có thể nghe thấy cả tiếng nước chảy ì oạp. Vầng trăng lành lạnh treo ở góc trời, thỉnh thoảng lại có một đám mây trôi qua, cùng với một trận gió lành lạnh nhưng không buốt da buốt thịt.

Gió lạnh thổi qua, Tây Môn và Luật Sư đều ôm lấy c