Duck hunt
Bên nhau trọn đời – Cố Mạn

Bên nhau trọn đời – Cố Mạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323573

Bình chọn: 9.00/10/357 lượt.

người ta ba “chữ đó”.

Vừa đúng lúc người ta vào phòng tìm sách đọc.

Kéo người ta vào lòng, để ngồi trên đầu gối, siết người ta vào lòng, tì cằm vào cổ người ta nói âu yếm.

– Giở sách giúp anh.

– Ứ – Mặc Sênh nhướng cặp lông mày thanh tú, nhìn tập tài liệu trên bàn. Coi như hiểu anh muốn mình làm gì.

– Đồ lười!

Tuy luôn được chiều chuộng Mặc Sênh vẫn kiên nhẫn giở đến trang 14, nhưng không kiềm được liền trách:

– Dĩ Thâm, anh lười quá.

– Hừm… – Có lẽ Dĩ Thâm quyết định lười đến cùng – Câu đầu tiên, đoạn đầu tiên, gạch chân hộ anh.

Mặc Sênh lấy bút bi vạch một đường thẳng dưới câu đó.

“Nghiên cứu của giới tư pháp học quốc tế nước ta đối với vấn đề này vẫn luôn thừa kế quan điểm của J.H.Mori nhà luật học người Anh”.

– Dòng thứ ba từ dưới lên.

“Em đi gặp cảnh sát, có biết qui định ở đây đối với những việc như thế này không?”

“Thế là thế nào? Hình như là đoạn đối thoại trong một vụ án, tại sao phải gạch chân?”

Lại lật thêm mấy trang nữa theo yêu cầu của Dĩ Thâm.

– Còn một từ ở giữa chưa tìm thấy – Dĩ Thâm thầm thì.

Mặc Sênh hoàn toàn không hiểu.

– Tìm cuốn khác vậy – Dĩ Thâm giơ tay rút một cuốn tạp chí trên giá sách.

“Hình như đó là số đặc biệt của tạp chí phụ nữ, anh ấy quan tâm đến loại tạp chí đó từ bao giờ nhỉ?”

– Trang này, đoạn thứ ba, câu đầu tiên.

– Ồ, xem báo cũng phải gạch chân nội dung trọng điểm sao?

“Vào mùa xuân, Anh thường thích ra ngoại ô chơi vào những ngày nghỉ, trời xanh không thể tưởng tượng…”

– Dòng thứ năm… Câu cuối cùng.

“Nó yêu mày này… anh mỉm cười véo mũi tôi…”

– Câu cuối cùng.

“Nhất định lúc chín giờ em sẽ nhìn thấy anh từ đây đi ra”.

– Cái gì sao lung tung lộn xộn thế? – Mặc Sênh vừa gạch chân những hàng chữ theo tay chỉ của Dĩ Thâm, bắt đầu ngáp.

Dĩ Thâm không nói nữa, nhẹ nhàng áp má mình vào mái tóc mềm mại thoảng mùi hương.

– Mặc Sênh?

– Ứ – Trả lời mơ hồ, giọng buồn ngủ.

Dĩ Thâm bế vợ lên giường, đắp chăn cẩn thận, đứng ngắm hồi lâu gương mặt phụng phịu như trẻ nhỏ, đoạn cuối xuống vầng trán rộng trắng xanh:

– Ngủ ngon nhé, ngốc ạ!

4. Tâm sự của Dĩ Văn

Loài hoa không tên

Lúc tôi chín tuổi, anh Dĩ Thâm hàng xóm trở thành anh trai tôi.

Tôi vui lắm, sán đến bên mẹ hỏi: “Mẹ, từ nay anh Dĩ Thâm sẽ ở nhà mình không về nhà anh ấy nữa phải không?”

Mẹ ôm tôi vào lòng, nói: “Đúng đấy, Dĩ Văn có thích không?”

“Thích.” – Tôi gật đầu lia lịa để chứng tỏ tôi rất vui, nhưng không hiểu sao trông mặt mẹ rất buồn.

Có một anh trai như Dĩ Thâm thật đáng tự hào, làm cho mấy đứa bạn gái phát ghen. Lại còn được cả thầy giáo chú ý‎ đến. Vừa vào năm học mới, thầy giáo nhìn danh sách hỏi tôi: “Em quen Hà Dĩ Thâm phải không?”

Tôi gật đầu: “Vâng, anh ấy là anh trai em.”

“Ra vậy.” – Thầy giáo cười: “Thầy cũng dạy anh ấy lớp bảy, xem ra thầy rất có duyên với hai anh em.”

Thầy giáo cười nói vui: “Vậy học kỳ này em làm lớp trưởng nhé. Anh giỏi chắc em cũng giỏi.”

Dần dần bọn con gái trong lớp đều biết tôi là em gái của “Hà Dĩ Thâm”, có đứa còn lân la hỏi dò: “Dĩ Văn, anh cậu có bao giờ nói với cậu anh ấy thích ai không?”

“Không.” – Tôi thường trả lời như vậy.

“Này, Dĩ Văn, cậu biết không, Doãn Lệ Văn ở lớp trên thích anh cậu đấy.”

Hình như bọn họ rất thích chủ đề “Ai thích ai.” Thậm chí có mấy đứa trong lớp và mấy chị ở lớp trên tiết lộ bí mật với tôi “Cô nọ cô kia thích anh cậu…”, mà đối tượng thích Dĩ Thâm liên tục thay đổi.

Trong trường đúng là có rất nhiều cô thích Dĩ Thâm, nhưng hình như anh ấy không quan tâm đến chuyện đó.

Có lúc sau khi Dĩ Thâm giảng bài cho tôi, tôi cố ý‎ dò hỏi “Dĩ Thâm, anh có thích ai không? Lớp em có nhiều đứa thích anh lắm.”

“Không.” – Dĩ Thâm trả lời dứt khoát, rồi lại cắm cúi làm bài, không hề tỏ ra tò mò muốn biết ai thích mình.

Buổi chiều hôm đó, nhìn khuôn mặt trông nghiêng rất đẹp của Dĩ Thâm cúi xuống trang vở, trong lòng tôi có một cảm giác khác lạ, cảm thấy một niềm vui xốn xang.

Khi tôi vào lớp mười một thì Dĩ Thâm đỗ vào trường đại học C, và chuyển đến học ở thành phố A, là nơi đối với tôi lúc đó rất xa xôi.

Tôi không quen trong nhà không có Dĩ Thâm, hình như cảm thấy rất trống vắng, lúc ăn cơm mẹ tôi vẫn quen xới bốn bát, rồi nghĩ ra Dĩ Thâm đã xa nhà, mới đổ cơm vào nồi.

Tôi cảm thấy rất buồn, ngay bên bàn ăn tôi đã thề: “Con cũng thi trường C.”

Bố tôi cười khen: “Dĩ Văn giỏi lắm, rất có chí.”

Nhưng chỉ có ý‎ chí thì không đủ, mặc dù tôi học cũng khá, nhưng không đủ trình độ thi vào trường C, cố gắng một năm nữa e cũng không được. Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định thi trường đại học N.

Khi tôi gọi điện thông báo sẽ thi vào trường N, Dĩ Thâm ngạc nhiên: “Dĩ Văn, em có thể thi một trường khá hơn.”

Nhưng không có trường nào “khá hơn” mà lại “gần trường anh nhất” – tôi nghĩ.

Khi nhận được giấy báo nhập học của trường đại học N, tôi mới biết thế nào là “người tính không bằng trời tính”. Trường đại học của tôi đang xây dựng lại nên phải phân chia học ở nhiều địa điểm. Khoa tôi học ở một địa điểm cách trường Dĩ Thâm hơn hai giờ đi xe buýt.

Vậy là chỉ đến hè mới đư