
nh sẽ đưa em đi lên lầu mất.” Anh nói rỉ tai tà ác làm cho người ta khẽ run, sau đó buông cô ra, anh cúi xuống giúp cô nhặt túi xách lên.
Lời nói của người đàn ông này không thể coi như không quan trọng, Ân Đệ tâm hoảng ý loạn cầm lấy túi xách, bắt đầu tìm kiếm chìa khóa cửa, tay của cô vẫn còn run rẩy.
“Hả?” Không xong rồi, không thấy chìa khóa đâu?
“Sao vậy?”
“Cái chìa khóa không thấy. . . . . .” Cô vẫn cố gắng tìm kiếm.
“Quên mang?”
“Không, là bị mất, không biết bị mất ở nơi nào, có thể là ở nhà hàng.”
“Anh cũng hy vọng là vậy.”
Cái gì? Vừa ngẩng đầu, a cái đó, lại càng không tốt rồi !
Người đàn ông này đang cười, hơn nữa còn là cái loại cười mờ ám rất xấu rất xấu đó.
“Đi thôi. Anh sẽ nhận chứa chấp em một đêm.”
“Chứa chấp?” Cô nói lại câu của anh, khẩn trương cười khô.
“Em đang cười cái gì vậy? Sợ anh dở trò lưu manh sao?” Lời của anh quá thẳng thắn khiến người ta không thể tiêu thụ.
“Trong lòng anh rõ nhất.” Cô oán hận trừng mắt nhìn anh, cô cũng thẳng thắn đáp lại: “Anh vốn là người không giữ quy củ.”
“Vậy. . . . . .” Anh trầm ngâm, sau đó làm một bộ mặt rất khẳng khái nhân từ nói: “Tối nay anh tất cả sẽ nghe lời em, em nói không, anh tuyệt đối sẽ không muốn.”
“Thật không?”
“Quân tử hai ngày, Tứ Mã Nan Truy.” Anh có hình có dạng bảo đảm.
Ai, cô gái này trí nhớ thật kém, anh rõ ràng đã từng nói — anh thích làm tiểu nhân hơn làm quân tử rồi mà.
Lặng lẽ, một cái chìa khóa trượt vào túi của anh.
Cùng thời gian đó, cách đó không xa trên ghế đá của công viên, có một đôi nam nữ đang ngồi ở đó, than thân trách phận liên tiếp.
“Khoản (chắc nickname của Lực Côn), chúng ta đi về có được hay không? Mặc dù được đi chơi như thế này rất thích, nhưng tối nào cũng như thế này, cũng mệt chết người đi.” Chu tương ngáp liên tục.
“C by giờ trở v, khng sợ bị lm thịt hả?” Lực Cn bĩu bĩu mi.
“Hừm! anh còn ni? Nếu khng phải v giúp anh, ti sẽ thảm nh vậy sao? Ci g Man Thin Qu Hải, Kim Thin Thot Xc , kết quả th sao? Lập tức lin bị anh trai của anh đon đợc, cui cùng v cảm tạ ơn của anh ta khng giết chúng ta, ci g cũng phải nghe theo!” Chu Tơng căm giận bất bình nói.
“Ít nhất, chúng ta cũng còn có thể bình an vô sự a.”
“Bình an vô sự? Có sao? Anh nhìn đôi tay của tôi này, đều là do anh ta bắt tôi nấu cơm, mới khiến nó trở nên thô ráp như vậy! Anh ta muốn lấy lòng Ân Ân, tại sao lại không tự mình xuống bếp đi.
Còn anh nữa nhìn một chút đi, hiện tại là mấy giờ rồi? Anh ta chỉ gọi một cuộc điện thoại liền bắt hai chúng ta phải ngồi đầu đường, có nhà mà không thể về! Này, Mạnh Lực Côn người kia có thật sự là anh trai của anh không vậy? Quả thực là ác ma! Quá ác độc!”
Câu mắng của cô khiến Lực Côn nhiệt liệt hưởng ứng: “Không sai, chính là như vậy, cô nói đúng cực kỳ! Mạnh Đình chính là tên đàn ông xấu xa độc ác!”
“Anh. . . . . .” Chu Tương trừng mắt, “Nếu như vậy, tại sao còn dâng Ân Ân cho anh ta chứ?”
“Này, vậy. . . . . . Cô nghĩ như thế nào?”
“. . . . . .”
Ai — thở dài, ngắm trăng thôi.
www. xit¬ing. org www. xit¬ing. org
Lên lầu ba, Mạnh Đình tìm một bộ quần áo cho cô.”Đi tắm trước đi, cả người đầy mùi mồ hôi bẩn.”
Có sao? Ân Đệ ngửi mùi trên người mình một cái, nhíu lông mày. Cả người dính chèm nhẹp, chả trách không thoải mái.
Cô nhận lấy bộ quần áo, ngoan ngoãn tắm đi.
Chốc lát sau –
Ân Đệ đi ra khỏi phòng tắm, xấu hổ kéo lấy cổ vạt áo chữ V, cảm giác thấy ánh mắt như muốn đốt người của anh, giống như mình trần truồng đứng ở trước mặt anh vậy.
“Những thứ lộn xộn này của Lực Côn, không nghĩ tới cũng có thời điểm hữu dụng.”
Cái này cũng quá đi…. Cổ áo thì trễ đến ngực? Còn nữa, cái váy cũng không khỏi quá tiết kiệm vải vóc đi!
Mặc dù chất liệu mỏng manh rất là đắt giá, nhưng cái váy xẻ bất quy tắc này, quả thật chính là “Khoác lên” trên mình mấy miếng vải được vá lại, lúc cô đi lại, bắp đùi không cẩn thận liền lộ ra.
Ân Đệ có chút ảo não, cô mới vừa rồi nên cẩn thận, ít nhất không nên làm bộ quần áo trước bị ướt.
“Có thể đổi một bộ khác hay không?” Cô mở miệng yêu cầu.
“Tại sao? Rất đẹp mắt mà.”
“Đẹp mắt?”
“Anh chọn đương nhiên là nhìn được.”
Cô liếc anh một cái, “Sắc lang! Anh không phải đã nói tất cả sẽ nghe theo tôi sao?”
Mạnh Đình cười cười, hướng gian phòng chỉ, “Tốt, đổi liền đổi. Bên trong có hẳn một cái thùng giấy đó, vốn anh định vất nó đi, nếu em muốn thì tự vào chọn đi.”
Sau đó anh đi vào phòng tắm, còn cố quay đầu lại ném thêm một câu: “Đến lượt anh tắm, chờ anh.”
Ân Đệ thiếu chút nữa ở cửa phòng ngã nhào. Chờ anh ta?
Cúi đầu nhìn rãnh ngực lộ ra trước mắt mình, cô liền vội vã vào phòng tìm đồ trong thùng giấy.
Vừa động thủ tìm kiếm, cô liền muốn hôn mê. . . . . .
Trời ơi! Đây là những thứ gì vậy? Tất dây đeo, quần chữ T. . . . . . Càng tìm ở phía dưới thùng, càng làm người ta nhức đầu, cô phát hiện đúng là không có bộ quần áo “Đầy đủ” nào ở đây.
“Đã tìm được chưa?” Giọng nói của anh chợt vang lên ở sau lưng.
Làm Ân Đệ sợ đến nỗi vội vàng đứng lên, lưng của cô cũng trực tiếp đụng vào lồng ngực của anh.
Cô không thể động đậy. Bởi vì, tay của anh đã thuận thế ôm chặt