
ứ gì?
– Bỏ về Sài Gòn không phải là hỗn. Đó là thái độ tự trọng.
– Đúng là “Sự tráo trở của phương pháp”.
– Đừng đem cuốn tiểu thuyết bán lề đường ra hù dọa Du uổng công.
Thợ Săn nhảy xuống xe, hắn từ bỏ ngay ý định chia tay, khuôn mặt hắn hầm hầm:
– Bồ điên đến nơi rồi. Tại sao Tóc Tiên, Mèo, Thỏ và ba nhỏ Ngũ Long vui vẻ ở lại với lớp để hoạt động xã hội, còn bồ với Mười Giờ…
– À ra thế, Thợ Săn định đổi không khí qua làm cận vệ cho nhóm Tam Cô Nương phải không?
Thợ Săn điên tiết:
– Chẳng nhóm nữ quái nào áp đặt được tôi hết, tôi chỉ làm nhiệm vụ giữ trật tự lớp học.
Phù Du lẳng lặng đưa chiếc chìa khóa cho Thợ Săn, cô đưa hai tay lên trời:
– Thật thất vọng, cuối cùng kẻ đáng tin cậy nhất lại đáng đề phòng nhất. Bồ muốn tôi một lần nữa phải tự giải quyết đời mình sao?
Mắt Thợ Săn đột ngột hiện lên hình ảnh lạnh lùng cũa những viên thuốc ký ninh trong chiếc cặp của Phù Du, những viên thuốc chỉ chờ cơ hội là lọt thỏm vào đôi môi xinh đẹp chán chường kia, hắn sực nhớ đến bản báo cáo đáng sợ của Thằn Lằn:
– Phù Du không thể nào muốn làm gì thì làm, tuổi trẻ chúng ta phải có lối thoát…
– Tuổi trẻ, lối thoát?
Phù Du cười như muốn sặc:
– Lối thoát ở đâu?
– Quán nước!
Thợ Săn khoát tay ra dấu, hai chiếc Cub lặng lẽ rồ máy. Phía trước mặt đầy bóng tối: đường Đinh Tiên Hoàng mười một giờ đêm dù sao vẫn còn một quán nước mía, tất nhiên không phải quán nước mía mà Tóc Tiên và Thổ Phỉ vừa ngồi.
– Du thích uống không có đá.
– Được rồi, chủ quán làm ơn cho tụi này một ly không bỏ đá.
Nước da Phù Du trắng bệch một cách bệnh hoạn, không phải vì lớp phấn cô đánh hờ hững trên má hay vì ngọn đèn đêm khá liêu trai mà chính là vì cô cực kỳ bồn chồn. Phải chăng đó là dự báo của một điềm gở, cô gái nhìn thẳng vào đôi mắt Thợ Săn.
– Công ty của ba Du vừa bị Nhà nước thanh tra tuần qua.
– Cái gì sẽ đến phải đến.
– Sao?
– Ba của tôi đã nói trước chuyện này.
– Ông già mà lại đi tâm sự với thằng con nghịch tử, bồ đừng đùa.
– Không đùa đâu, tôi với ba tôi như hai người bạn.
– Cũng hút thuốc, đi đánh bi da với nhau nữa chắc?
– Chứ sao, nếu ổng rãnh, có điều…
– Gì hả Thợ Săn?
Thợ Săn mở miệng thật khó khăn, hắn thấy quai hàm cứng ngắc:
– Ba tôi nằm trong phái đoàn thanh tra cái Công ty du lịch của ba Phù Du.
– Trời ơi!
– Đừng than trời, bồ không bao giờ tin tưởng thần quyền mà.
-…
– Sự thua lỗ của Công ty không chỉ dừng lại ở chuyện huy động vốn…
– Hãy tiếp tục kể thêm: những bà vợ nhỏ của ba tôi…
Phù du gục đầu xuống bàn, tuy nhiên cô ngẩng lên nhanh chóng:
– Đổi chuyện khác đi, bồ nên nói về tụi mình, người lớn cực kỳ đáng ghét.
Thợ Săn rùng mình trong một giây, điều hắn đã từng khuyên Thằn Lằn an ủi Phù Du được hắn phát ngôn bất ngờ:
– Bồ không thương má sao?
– Bả là chuyên gia đánh tứ sắc.
Thợ Săn không chờ đợi ở câu nói đó, rằng hắn muốn biết thái độ của cô thế nào trước ông chồng có trong tay một tá bồ bịch, rằng hắn muốn biết thái độ cô thế nào trước người mẹ bất hạnh trong đống của cải vô nghĩa kiả Cô đã làm hắn tê tái: Phù Du không cần một chút tình cảm với hai kẻ sinh ra mình, cô trả lời lạnh tanh. Này nhé, nếu cần thiết thì cô sẵn sàng bỏ ra 50 ngàn đồng cho một xuất khiêu vũ, 20 ngàn đồng cho một bộ phim ma quái có đồ nguội và trái cây ướp lạnh kèm theo, từng đống ô mai xí muội làm phần thưởng cho những cái tên ghép đôi trong lớp được viết to tướng trên bảng giờ đến trường, sự phá phách của kẻ đứng đầu nhóm Ngũ Long Công Chúa tuyệt vọng như vậy.
– Tôi có cảm tưởng bồ 71 tuổi hơn là 17 tuổi. Chững chạc già nua đến phát sợ.
– Ai? Du hay bồ? Tụi mình đều mang tiếng là con cái ông lớn bà lớn mà làm gì có thơ phú hoặc thơ mộng gì ở đây hở Thợ Săn, cái gì liên quan đến thơ đều là thứ tiền bạc không xài được.
Phù Du hỏi một câu quyết định:
– Cái chết nào được đánh giá cao nhất?
Thợ Săn làm một hơi cạn sạch ly nước mía, hắn muốn biến mất ngay lập tức, cái răng khểnh và mái tóc không được… quăn của “Hoa điệu” đang chập chờn.
– Đừng nói bậy Phù Du.
Mắt Phù Du rực lửa:
– Chỉ có cái chết của Juliette tuyệt vời nhất. Bồ tưởng mình định tự tử chứ gì, còn lâu, đêm nay Juliette Phù Du sẽ đi cùng Roméo Thợ Săn suốt đêm.
“Suốt đêm?” Thợ Săn đứng bật dậy, hắn vẫy tay gọi chủ quán:
– Tính tiền gấp.
Móc hết tiền bạc trong túi nhét vội vã vào tay người đàn ông trung niên đang há hốc miệng, hắn đá tung chống xe: Phù Du đứng dậy theo, cô nói như kẻ mộng du:
– Lên… nhà hàng nổi “năm sao” nghe…
– Lên “con khỉ mốc”, tôi phải về ôn bài, bồ điên thật rồi.
Cái dáng cao lớn của Thợ Săn cùng chiếc xe khuất chớp nhoáng sau khúc cua quẹo trái. Phù Du buông thõng hai tay như con thiêu thân bị tước đoạt ánh sáng. Mặc kệ chiếc Cub nữ hoàng đổ ầm xuống đường, mặc kệ Ông chủ quán chưa rành rõi câu chuyện không ngớt nguyền rủa gã thanh niên trẻ tuổi. Phù Du khóc òa, cô khóc thản nhiên như đề nghị “impossible” của mình.
Định mệnh. Tiếng xe máy ở đâu nổ rền vang quanh cô hoa hậu cô đơn lớp 12. Quán nước mía đón một lúc hai mươi xe gắn máy đời mới đủ loại.