
óc Tiên hôm nay rất điệu, cô mặc bộ đồ đầm công chúa thay cho tà áo dài nữ sinh mỗi ngày, và công chúa trố mắt ngó món quà sinh nhật của Con Thỏ trên bàn: đúng mười bảy cây đèn cầy đủ màu sặc sỡ.
– Phép lạ là đó hả nhỏ.
– Thêm một yếu tố thần thoại trong ngày hăm ba Tết.
– Lúc nhỏ chưa đến, Thổ Phỉ đã đốt tao bằng mười bảy viên pháo chuột.
– Nói khe khẽ chứ, tất cả đều có liên quan hết.
– Trời ơi, nhỏ nỡ nhại ngôn ngữ của ta sao?
– Thực mà, tất cả đều không nằm ngoài phép lạ, rồi nhỏ coi…
– o O o –
Nhân vật thứ ba mệnh danh là Con Mèo. Cô dừng chiếc xe đạp ngay con hẻm dây leo xanh vào lúc năm giờ năm mươi chín phút, sớm đúng một giây đủ để Tóc Tiên thành thiếu nữ.
– Con Mèo đã đến ! (tiếng Con Thỏ reo lên).
– Ừ, tao đến cho đủ bộ ba người mẫu lớp mười hai.
Tóc Tiên cong cớn môi lôi bạn vào nhà.
– Người mẫu thời trang hay người mẫu “than trời”?
– Cả hai thứ, ơ kìa, bác đâu Tóc Tiên?
– Má trốn qua nhà cô Nương vì một viên pháo đại của Thổ Phỉ.
Con Mèo ngao ngán lắc đầu, nhưng nếu để ý kỹ thì đó là cái lắc đầu hâm mộ.
– Hắn là vua “quậy” mà, ông Trời hắn còn chưa ngán, nhưng không có hắn thì buồn chết.
Tiếng Con Thỏ:
– Trường tương tư.
Tiếng Tóc Tiên:
– Mắt anh là bể oan cừu.
Tiếng con Mèo:
– Toàn là tuồng cải lương cả, sao tụi bay không gào lên là hắn đã Thuyền ra cửa biển?
Cô rút ra một phong thư màu hồng, rút rón rén từ phong thư ra một tờ giấy, rút từ tờ giấy ra một bài thơ dễ thương.
– Thơ mừng sinh nhật Tóc Tiên à?
– Chứ sao, nhưng tao nghi lắm.
– Nghi cái gì?
– Để tao đọc cho chủ nhà thưởng thức đã.
Thế là ngoài mười bảy viên pháo chuột, mười bảy cây đèn cầy, món quà mới lại là một bài thơ.
Tôi mạn phép chép bài thơ ra đây cho các bạn tham khảo:
Quả tình em như một con mèo nguy hiểm
Vừa đanh đá lại vừa dễ thương
Vừa thông minh lại vừa láu cá
Tiếng “meo meo” hết sức bất thường.
Một con mèo biết thèm tiếng rung chuông
Mà anh: gã bán cà rem dạo
Như ly da ua thiếu đá đường
Em vọc mõm khuấy đời anh nhão.
Quả tình đôi khi em dễ bảo
Cũng rụt rè e ấp rất tiểu thư
Cũng nhí nhảnh và giả vờ lãng mạn
Ấy là khi anh nheo mắt có ý đồ.
Anh vốn như con gấu xô bồ
Đi lầm lũi suốt mùa đông cô độc
Đem trái tim quá đỗi giang hồ
Chở vần điệu thơ ca khó nhọc.
Em vốn như một con mèo lấc xấc
Khoái trò chơi bịt mắt bắt dê
Bao nhiêu gã đàn ông trúng gió
Bị chấn thương manh bệnh não nề.
Nhưng với anh nào có hề gì
Trong tử vi anh cầm tinh con gấu
Cho dù em có kêu “meo meo”
Anh cứ tỉnh bơ và kiêu ngạo.
Nếu em là mật ong anh nhậu
Còn em là bông vụ anh quay
Đừng nên làm con mèo thế nữa
Anh đuổi theo hoài hụt hết hơi.
Hai cô bé ngẩn ngơ khi Con Mèo đọc xong.
Tiếng Con Thỏ:
– Vậy mới là thần thoại.
Tiếng Tóc Tiên:
– Phép lạ chứ, cực kỳ thơ mộng.
Tiếng Con Mèo:
– Tụi bay ngớ ngẩn quá, tao chưa biết mặt tác giả.
– Ủa !
– Tao gặp phong thư này trong nhà.
– Trời đất !
– Nhưng tao nghi…
-…
– Tao nghi là bài thơ đó do Thổ Phỉ làm, hai nhỏ không thấy có vết dầu mỡ trên tờ giấy sao?
Ba cái đầu chụm lại quan sát, cũng có thể là vết dầu mỡ, cũng có thể không, biết đâu một anh chàng thi sĩ Nguyễn Nhược Pháp nào đó sáng tác trong khi vừa châm thêm xăng nhớt vào xe gắn máy. Biết đâu được, làm gì tác phẩm ngọt ngào kia do Thổ Phỉ hạ bút, còn khuya. Cái thứ ranh mãnh ngang ngược như hắn chỉ quen xài ngôn ngữ thô bạo thôi. Tóc Tiên vừa tự hỏi vừa tự trả lời mình: “Còn khuya ông mới có trái tim thi sĩ nghe chưa Thổ Phỉ”.
– o O o –
Cô bé đi chợ Tết vào sáng ba mươi. Má dặn sáng ba mươi mua cái gì cũng rẻ, bởi vì buổi trưa thì chợ giải tán ai về nhà nấy chuẩn bị lo đón Giao Thừa. Tóc Tiên lấy làm hài lòng về nhánh mai mình lựa, cô đặt vào giỏ và đạp xe về nhà. Nhưng chưa đến nhà thì nhánh mai vàng đã bị một bàn tay nhấc bổng, phía trên bàn tay là khuôn mặt của hai tên hippy măng sữa đang ngồi trên chiếc Dream êm ru. Tóc Tiên la lên:
– Mấy anh làm gì vậy?
Gã thiếu niên mới lớn miệng còn sặc hơi rượu cười to:
– Lộc tình yêu mà người đẹp.
Tiếng của tên ngồi phía sau phụ họa:
– Em thử cầu cứu đi !
Tóc Tiên không cần hét lên cầu cứu, phép lạ đã xuất hiện kịp thời. Phép lạ chạy bộ băng qua đường chận đầu xe hai tên công tử lại. Một cái tát tai vào mặt gã ngồi sau làm hắn té chúi nhủi xuống lòng đường, một cái khóa tay võ thuật nhà nghề bẻ tréo tên ngồi trước, tước nhánh mai vàng đưa cho Tóc Tiên. Mọi động tác của phép lạ diễn ra chưa tới ba mươi giây. Tóc Tiên mở lớn hai mắt:
– Trời ơi, anh… Thổ Phỉ.
Đúng là Thổ Phỉ (hắn đã được Tóc Tiên gọi bằng anh), anh rút ngay chiếc chìa khóa xe Dream trong khi hai tên công tử măng sữa chưa kịp hoàn hồn.
– Tụi bay có miệng không?
Hai gã hippy lí nhí trước phép lạ khổng lồ:
– Dạ…
– Mở miệng xin lỗi cô bé mau !
– Dạ, tụi em xin lỗi.
– Rồi, cút ngay, về nhà lo học hành, còn muốn trả thù thì gặp tao ở bãi sửa xe trước ký túc xá, tao là Thổ Phỉ biết chưa.
– Dạ, cho tụi em xin chìa khóa.
Chiếc xe Dream biến mất êm ru, thậm chí không một chút khói, đến chiế