XtGem Forum catalog
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Tác giả: Tịch Nguyệt Giảo Giảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327972

Bình chọn: 9.00/10/797 lượt.

ẳng thể nào nhìn rõ được gì, chỉ là bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí vang, xuyên qua màn mưa gió dày đặc truyền đến bên tai.

Tôi đang do dự, nghi ngờ do mình nghe nhầm thì Trang Bích Lam đã kéo dây cương mạnh, tiến nhanh về phía trước.

“Có kỵ binh đang đuổi tới”. Giọng nói của Trang Bích Lam có phần lạnh hơn khi hòa theo tiếng mưa. “E rằng phải có tới hai, ba chục người, tất cả đều đang cưỡi ngựa khỏe”.

Cảm giác giống như bị đôi tay vô hình xiết chặt cổ, tôi bất giác nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của Nam Nhã Ý rồi thét lớn: “Vậy chúng ta phải làm sao đây? Nhã Ý tỷ tỷ phải làm sao đây?”

Trang Bích Lam không hề đáp lại, chỉ thúc ngựa tiếp tục lên đường.

Còn tôi một tay ôm lấy người chàng, một tay nắm chặt lấy bàn tay của Nam Nhã Ý, chỉ cảm giác mạch đập của tỷ tỷ càng ngày càng thêm yếu ớt, còn truy binh phía sau đang càng ngày càng đuổi đến gần.

Khi không còn tiếng sấm, tôi có thể nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía sau đang ngày càng áp sát.

Lau nước đọng trên mặt vào ống tay áo, tôi nheo nheo mắt quay lại phía sau nhìn, bàn tay ôm lấy Trang Bích Lam bất giác càng thêm chặt hơn.

Con tuấn mã này đã từng vào sinh ra tử cùng Trang Bích Lam trên khắp chốn xa trường hiểm ác, tuy là một chú ngựa tốt hiếm thấy, cho dù là một thiên lý hảo mã, hãn huyết bảo mã thì cũng chẳng thể nào chở nổi ba người chúng tôi dầm dưới mưa lớn chạy thoát khỏi đám kỵ binh tinh nhuệ kia.

Huống chi, thân hình của người đàn ông kia cho dù cách một lớp mưa mờ ảo vẫn hiện lên quen thuộc đến thế, khiến tôi phải thất kinh khiếp đảm đến thế, cứ như thể… cứ như thể âm hồn bất tán, tên ác quỷ đã ép tôi không còn đường thoát bên hồ sen vào đêm hoa lê rơi rụng đầy ngoài thềm đó.

“Là Đường… Đường Thiên Trọng…”

Tôi chậm rãi thốt ra mấy chữ đó, cách một khoảng xa là thế, tôi vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt đắc ý, lạnh lùng, ác độc của người đàn ông đó.

Trang Bích Lam cũng quay đầu lại, đôi môi càng mím chặt thêm, đôi mắt đen láy chứa đầy nước mưa, mờ mờ ảo ảo.

Vài giây sau, chàng mới rút chiếc roi quất mạnh vào thân ngựa.

Chú tuấn mã hí vang một tiếng rồi nhanh chóng tăng thêm tốc độ. Bùn nước bắn tóe hai bên làm cho y phục chúng tôi đượm đầy bùn đất, giây lát sau, ngựa lại dần dần chậm lại, giống như chân nó lúc này đang nhầy bùn đất, nặng nề tiến về phía trước.

Trang Bích Lam cúi đầu nhìn Nam Nhã Ý, lại quất mạnh thêm một roi nữa.

Lần này, tiếng hí của chú ngựa có phần thảm thiết, tuy rằng tiến về phía trước nhanh hơn nhưng càng ngày càng mệt nhọc, khổ sở hơn.Thậm chí, lúc này tôi còn nghi ngờ rằng, cứ tiếp tục thêm vài dặm đường, có khả năng nó sẽ hất cả ba chúng tôi ngã xuống mặt đất.

“Đừng quất roi nữa”.

Tôi càng ôm chặt Trang Bích Lam thêm, cảm giác được thân thể ngấm mưa đang lạnh như băng của chàng, vẫn truyền tới đôi chút hơi ấm, nghẹn ngào nấc lên: “Chi bằng… chi bằng chúng ta cùng chết, thế nào cũng được bên nhau. Muội không sợ”.

Trang Bích Lam im lặng, gắng gượng điều chỉnh cánh tay để Nam Nhã Ý dựa sát vào lòng mình thêm nữa.

Qua bờ vai của chàng, tôi có thể nhìn thấy sắc mặt của Nam Nhã Ý, trắng nhợt như trang giấy, sắc môi tím tái, không còn thấy chút sức sống nào nữa.

Nước mắt bất giác chợt bật ra khỏi khóe mắt, tôi ra sức nắm chặt lấy bàn tay tỷ tỷ, hy vọng mình có thể truyền chút hơi ấm qua lòng bàn tay, để tỷ tỷ có thêm sinh lực sống tiếp, ít nhất thì cũng không để cơ thể lạnh đi nhanh đến thế.

Tiếng vó ngựa phía sau lưng đã cận kề, tôi chẳng dám quay đầu lại nhìn, chỉ ôm chặt thêm nữa, chặt thêm nữa người yêu mà tôi đã đợi chờ mỏi mòn suốt ba năm nay.

Tôi hoàn toàn không muốn lại mất đi niềm hy vọng khó khăn lắm mới thấy được từ trong tuyệt vọng, không muốn từ bỏ giấc mộng không bỏ không rời, đồng lòng đồng dạ, không muốn bỏ lỡ tình yêu của cả cuộc đời chúng tôi.

Thế nhưng dù thế nào đi nữa tôi cũng chẳng dám nghĩ, cả cuộc đời của chúng tôi lại chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi dưới phong ba bão táp lạnh giá thế này.

Nếu như đây là ý trời đã định, vậy thì tôi đành phải chấp nhận số phận khốn khổ đó thôi.

Bàn tay bỗng chạm vào một vật lạnh giá, cứng cáp, đó chính là thanh đoản đao đã theo tôi suốt ba năm nay. Nếu như ông trời chiều lòng, bạc đầu sinh tử kết uyên ương. Nếu ông trời không cho, thì còn có một hồ sen thanh tao, thơm ngát. Ít nhất, chúng tôi có thể bên nhau đến giây phút sau cùng, hạnh phúc đến giây phút sau cùng.

Đang cố gắng dồn nén hết tất cả mọi bi thương, hoảng sợ và phẫn hận xuống, rồi từ từ tiếp nhận niềm tuyệt vọng đáng sợ, thì Trang Bích Lam liền nói: “Vũ Nhi, Đường Thiên Trọng chắc chắn không hề có ý định lấy tính mạng của muội”.

Chương 13 phần 2

Tôi tựa sát đầu vào vai chàng rồi thì thầm: “Như thế thì đã sao chứ? Muội nhất định phải ở cùng bên huynh”.

Trang Bích Lam khựng lại trong chốc lát, khuôn mặt dần lộ rõ nỗi đau đớn khôn cùng, nhưng vẫn tiếp tục nói từng câu: “Nhã Ý vẫn còn sống, ta không muốn để muội ấy phải chết”.

“Ừm”.Tôi ngây người đáp lại, im lặng nghe chàng nói tiếp. Từng câu từng chữ vẫn là tiếng nói quen thuộc tôi nghe từ thuở nhỏ, có điều quá đối lạnh lùng, quá đối