Old school Easter eggs.
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Tác giả: Tịch Nguyệt Giảo Giảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325911

Bình chọn: 9.00/10/591 lượt.

chiến trận nguy cấp xung quanh, trước mặt tất cả đám binh sỹ, cúi đầu xuống hôn tôi.

Trước tiên là vầng trán, rồi chiếc mũi, sau cùng là đôi môi.

Từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng chuồn chuồn đạp nước, ấm áp, mềm mại, tràn đầy tình yêu thương.

Tất cả mọi tình cảm đó đều thâm nhập sâu vào trái tim tôi.

Bàn tay to lớn đặt lên thân thể tôi, chậm rãi lướt qua chiếc bụng phẳng lì của tôi.

Trái tim của tôi đau nhói như bị ngàn vạn mũi kim châm vào đột nhiên cảm thấy khí huyết toàn thân dâng trào, chỉ hận không thể đấm mạnh vào lồng ngực ngài, bật khóc thành tiếng, cuốn gọn người trong vòng tay ấm áp của ngài, để xót thương cho đứa con chưa ra đời đã khiến tôi mỉm cười ngay trong lúc nằm mơ, trách móc tham vọng quyền lực của ngài đã hại chết cốt nhục ruột thịt của chúng tôi, oán hận mẫu thân đố kị, độc ác của ngài, khiến cho đệ đệ ruột thịt của ngài trút hết mọi thù oán lên người tôi.

Nước mắt tuôn như mưa, còn chưa kịp biến thành băng đã nhanh chóng bị ngài lau khô.

Trong trận tuyết dày đặc đó, bàn tay của ngài mới ấm áp làm sao.

Sau cùng tôi chỉ nhìn đôi mắt đau đớn của ngài mỉm cười rồi nói: “Hầu gia, thiếp không sao cả”.

Ngài gật đầu, thì thầm nói: “Ừm, ta biết rồi. Từ trước đến nay lúc nào nàng chẳng nói không sao cả”.

Trương hiệu úy tùy tùng thân cận bên ngài liền đi tới, vội vã bẩm báo: “Hầu gia, nếu như Thanh cô nương không ở trên đỉnh núi, chúng ta mau chóng rút lui vẫn hơn, mau chóng quay về dại doanh Phong Đô thôi”. Đường Thiên Trọng cau chặt đôi mày lại, lúc này mới buông lỏng tôi ra đôi chút, căm hận nhìn lên đỉnh núi, bật cười: “Đường Thiên Tiêu giăng lưới lớn để bắt ta tại đỉnh Khốn Long, muốn tiêu diệt toàn quân ta, nhưng không ngờ bị ta chuyển bại thành thắng, đánh cho đội quân của hắn tan tác không còn mảnh giáp. Bất đắc dĩ phải làm một Ninh Thanh Vũ giả trên đỉnh núi để dụ ta lên. Lần này lại thất bại nữa, không biết liệu còn cạm bẫy nào khác đợi chờ ta nữa không?”

Lúc này mấy người hộ vệ Trang Bích Lam sai hộ tống tôi tới đây liền lại gần xin cáo biệt, đồng thời dâng lên một bộ áo giáp nhỏ,

“Đây là áo giáp Nam cô nương thường mặc mỗi khi theo công tử Nam chinh Bắc chiến, Nam cô nương nói, nếu như Ninh đại tiểu thư có thể tìm được Khang hầu thì đem thứ này tặng lại cho Ninh đại tiểu thư”.

Tôi đưa tay đón lấy, sờ lên bộ áo giáp tinh tế khác hẳn so với những áo giáp thô kệch của những đàn ông khác, vội vã mở ra mặc vào.

Đường Thiên Trọng vừa cài áo giáp vào cho tôi, vừa quay đầu hỏi: “Vậy thì, Nam cô nương nhà các ngươi có nói nếu như nàng ấy không tìm được ta thì sẽ làm sao không?”

Hộ vệ Trần nhìn người đàn ông hỷ nộ thất thường trước mặt, do dự một hồi rồi đáp: “Nếu như không tìm thấy… đương nhiên phải đưa trở về bình an vô sự”.

Đường Thiên Trọng bật cười lạnh lùng: “Giúp ta chuyển lời cho Trang Bích Lam, Ninh Thanh Vũ dù sống hay chết, đều là người của bản hầu hết, không đến lượt hắn sắp đặt, an bài. Còn về việc ngày hôm nay, bản hầu ghi khắc trong tim, sau này nhất định sẽ báo đáp tử tế”.

Mấy người hộ vệ nhanh chóng đáp lời, quay sang nhìn tôi một lần rồi vội vã rời khỏi vùng đất thị phi, tràn đấy hiểm họa này.

Nhìn ánh mắt của bọn họ, dường như hiện rõ ý tiếc nuối cho tôi.

Tôi cũng cảm thấy Đường Thiên Trọng đã ngang ngược, bá đạo quá mức.

Rõ ràng người tặng tôi áo giáp và dặn dò là Nam Nhã Ý, vậy mà ngài lại nhất định chĩa mũi nhọn về phía Trang Bích Lam, ngay cả cách cảm ơn người ta cũng ngạo mạn, đáng ghét như vậy, thật sự chẳng biết ngài có ý gì nữa.

Chương 25 phần 1

Chương 25: Binh đao loạn lạc, hương thầm trong gió tuyết

Đường Thiên Trọng ôm tôi trên con ngựa Thanh Truy, tôi ngồi vững chãi phía sau lưng ngài, lại được buộc chắc bằng một sợi dây trên lưng. Sau đó ngài mới nhanh chóng cho ngựa đuổi theo đám thuộc hạ đã đi trước. Vừa đi ngài vừa nói với tôi: “Nàng… có oán hận ta không? Nàng nhất định… vô cùng mong ta đến cứu đúng không? Sau cùng ta vẫn vô dụng, để cho hắn cứu nàng ra ngoài”.

Bây giờ tôi mới nhận ra, trong mấy câu chuyển lời khoa trương cho Trang Bích Lam thật ra có ẩn chứa rất nhiều sự áy náy, hối tiếc của bản thân ngài.

Ngài bất an, đồng thời… cũng ghen tuông.

Chỉ có điều lúc này không nỡ thể hiện nỗi tức giận, ghen tuông của mình trước tôi mà thôi.

Tôi đưa hai tay ôm chặt lấy người ngài rồi thì thầm: “Thiếp không oán hận”.p>

“Ừm”.

Ngài chỉ đáp mỗi một tiếng, rõ ràng không mấy tin tưởng vào câu nói của tôi.

Tôi lại tiếp tục nói: “Bởi vì nói cho cùng ngài cũng không thể ngờ rằng, người ngăn cản ngài trở thành bậc cửu ngũ chí tôn chính là phụ thân, mẫu thân và cả đệ đệ ruột thịt của mình. Có lẽ… còn có cả thê tử của ngài nữa”. “Nàng…” Ngài lại nghẹn lời, nắm chặt lấy bàn tay tôi ôm lấy phần eo mình, sau cùng vẫn không nỡ dùng lực mạnh, nhanh chóng buông ra, giọng nói cũng mềm mại, dịu dàng hơn nhiều: “Nàng đã thừa nhận nàng là thê tử của ta rồi sao?”

Tôi mỉm cười đáp lại: “Nếu như ngài không thừa nhận thì thiếp sẽ không phải nữa”.

Ngài bật cười rồi nghẹn ngào đáp: “Nàng đừng có nằm mơ. Ta đã nói từ trước đó, cho dù nàng có chạ