
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ
Tác giả: Tịch Nguyệt Giảo Giảo
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324844
Bình chọn: 9.5.00/10/484 lượt.
ơn ba năm rưỡi sau khi câu chuyện này xảy ra, đúng vào thời kỳ hoa sen nở rực rỡ, thơm ngát.
Địa điểm: Phủ Tĩnh Hải Vương, Hoa Ly.
Tấm rèm cửa thêu hình hoa sen rực rỡ vừa được mở ra, gió lùa vào mang theo hương hoa thơm ngan ngát, khiến người ta phải ngất ngây, say đắm.
Ninh Thanh Vũ đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, vội vã nhỏm dậy nói với Vô Song: “Mau đi xem lại có chuyện gì thế? Ta đã nói là để cho nhũ nương chăm sóc không ổn mà, vương gia vẫn cứ mời hai người về, bây giờ để cho trẻ con khóc đến mức này”.
Vô Song tuân lệnh, vội vã chạy ra ngoài.
Thanh Vũ vốn rất thính ngủ, vừa nghe thấy tiếng đứa con gái bé bỏng khóc là chẳng còn cảm thấy buồn ngủ gì nữa, liền ngồi dậy khỏi chiếc giường trúc, khoác tấm áo mỏng lên người rồi cầm theo chiếc quạt ra ngoài xem tình hình ra sao.
Vô Song lúc này đang đứng ngoài hành lang trách mắng nhũ nương: “Tiểu quận chúa vốn dĩ ngoan lành, tại sao hai ngày nay cứ khóc quấy mãi thế? Rốt cuộc nhũ nương có tận tâm không vậy?”
Nhũ nương nhăn nhó mặt mày đáp lại: “Cô nương, ta nào dám lơ là, chỉ có điều… chỉ có điều…”
“Chỉ có điều làm sao?”
“Chỉ có điều tiểu thế tử thỉnh thoảng lại chạy tới chọc tiểu quận chúa, toàn chọc ghẹo đến lúc nào tiểu quận chúa khóc mới chịu thôi”.
“Tiểu thế tử… ở đâu rồi?”
Vô Song bắt đầu mỉm cười khổ sở.
Thanh Vũ liền bước ra ngoài hành lang, tựa bên thành cửa cất tiếng gọi: “Liên Nhi”. Lùm hoa trà ven hành lang khẽ rung rinh, sau đó một cậu bé trai mặt mày lanh lợi, nghịch ngợm chập choạng bước ra ngoài, trên đầu vương đầy hoa lá, tiếp đó trèo qua lan can màu đỏ, lên tiếng gọi: “Mẫu thân, mẫu thân”.
Vô Song vội vã kéo cậu bé lên, dắt vào trong hành lang, rồi phủi hết mọi bụi bặm và hoa lá vương đầy trên đầu. Thanh Vũ bước lại gần, cốc nhẹ lên chiếc trán rộng của con trai rồi trách: “Không phải mẫu thân đã bảo con đừng có nghịch ngợm khắp nơi rồi sao? Tại sao còn chui vào trong vườn chẳng khác nào con mèo hoang thế? Trời nắng nóng thế này, để cho sâu bọ rắn độc cắn, rồi con lại khóc bù lu bù loa lên à xem”.
Chú nhóc con ngẩng khuôn mặt lem luốc của mình lên, nhoẻn miệng cười rồi nói: “Con còn lâu mới sợ nhé. Lúc nãy con đã dùng gậy gỗ đánh chết một con rắn nhỏ đấy”.
Thanh Vũ ngước mắt lên nhìn, tuy rằng không thấy con rắn nhỏ con trai mình đánh chết ở đâu, những nghe vậy là nàng đã dựng cả tóc gáy lên, quay đầu sang hỏi: “Hôm nay ai chăm sóc tiểu thế tử? Không phải ta đã dặn dò kỹ lưỡng là phải cho tiểu thế tử ngủ trưa sao? Tại sao bây giờ ra ngoài chơi lại không thấy ai đi theo thế này?”p>
Lúc này, hai người hầu nữ đang đứng một bên liền run rẩy quỳ xuống đáp lại: “Hồi bẩm vương phi, bọn nô tì là người trông tiểu thế tử, đã tận mắt nhìn thấy tiểu thế tử ngủ say rồi, mới dám chợp mắt một chút. Ai ngờ vừa thoắt cái đã không nhìn thấy bóng dáng tiểu thế tử đâu cả. Bọn nô tì đi tìm tiểu thế tử nãy giờ…”
Thanh Vũ vỗ nhẹ lên khuôn mặt lem luốc của con trai rồi nói: “Vừa nãy con lại qua chọc ghẹo muội muội sao?”
Liên Nhi ôm lấy chân của mẫu thân rồi cười hỉ hả đáp lại: “Muội muội chẳng cười gì cả”. Thanh Vũ liền nói: “Muội muội còn đang ngủ mà”.
“Đâu có, hai mắt muội muội mở to, còn lườm con nữa”.
Thanh Vũ quay lại nhìn đứa con gái mới được tầm hai tháng đang nằm trong nôi, quả nhiên đôi mắt ngấn lệ, mở to trông đến là đáng thương, vừa thấy Liên Nhi thò đầu ra, miệng lại há ra “oa oa” khóc lớn.
Liên Nhi liền dùng bàn tay bẩn thỉu của mình vuốt lên mặt tiểu muội muội, miệng chu lên nói: “Đấy mẫu thân nhìn xem, muội muội đã chẳng cười với con lại còn khóc nữa. Muội muội còn khóc nữa là con sẽ đem con rắn chết đến đây dọa muội muội luôn”.
Thanh Vũ liền nhéo lấy tai con trai, kéo qua một bên rồi nghiêm nghị dạy bảo: “Muội muội vẫn còn nhỏ lắm, con mau quay về phòng tắm rửa thay y phục, còn dám chọc ghẹo muội muội, cẩn thận mẫu thân mách phụ thân, sẽ trừng trị con đến nơi đến chốn đấy”.
Liên Nhi làm mặt xấu, rồi nhõng nhẽo lay tay mẫu thân, hai người hầu kia vội vã lại gần bế tiểu thế tử quay về tắm rửa thay y phục.
Thanh Vũ lắc đầu, quay lại bế đứa con gái đang nằm khóc trong nôi lên, dỗ dành một lúc, liền nhìn thấy con bé nhoẻn miệng mỉm cười tươi tắn.
Vô Song mỉm cười nói: “Tiểu quận chúa đúng là giống hệt vương phi, ôm vào trong lòng là im lặng ngay, ngoan ngoãn nghe lời vô cùng”.
Thanh Vũ liền cau mày nói: “Ta không thấy nó im lặng mấy, đâu giống như lúc ngủ cạnh bên ta, bây giờ cứ hơi tí là lại khóc”.
Vô Song đưa tay lên che miệng mỉm cười: “Thì tiểu quận chúa vốn dĩ được vương phi đích thân chăm sóc, nên bây giờ mới khóc quấy đòi được bế. E là để cho nhũ nương mang đi rồi, vương phi lại cảm thấy không an tâm đúng không?”
Thanh Vũ không nói gì, ôm con gái đi lại trong hành lang, nhìn thấy chiếc miệng xinh xinh chu lên, biết là con đói, nàng liền đưa lại cho nhũ nương.
Lúc nhũ nương cho tiểu quận chúa bú sữa, đứa bé liền đặt bàn tay bé nhỏ, xinh xinh lên bầu ngực của nhũ nương, bú hăng đến mức đầu đầy mồ hôi, không ngừng vừa bú sữa vừa thở. Người hầu đứng bên cạnh thận trọng đưa quạt, chỉ sợ gi