
nó sợ nếu đọc nó sẽ tha thứ nhưng rồi thì nó cũng đã quyết định đọc thử xem sao.” ….Thoại My à ! Tớ không chắc là cậu sẽ đọc bức thư này , nhưng tớ vẫn gởi với hi vọng cậu sẽ đọc . Và tớ đã không sai lầm phải ko ? Khi cậu thấy đấy , cậu đang cầm trên tay bức thư này và đang đọc nó .Một lần nữa , tớ xin lỗi cậu ! Nhưng tớ cũng thật ngu ngốc khi nghĩ rằng cậu có thể tha thứ cho tớ nhỉ ? Tớ quả là một đứa tệ bạc và xấu tính phải không ? Bây giờ tớ cô đơn và hối hận quá My à … Mỗi lần nhìn thấy cậu , thấy bộ 3 tớ lại cảm thấy vô cùng xấu hổ .Tớ suy nghĩ cả đêm rồi , tớ không hi vọng cậu sẽ tha thứ cho tớ nữa , vì tớ đã lỡ sa vào một lối đi không nên đi … và khi tớ quay đầu lại thì đã không còn nhìn thấy cậu bên cạnh tớ nữa rồi…”Đọc xong , nó cắn răng vò nát tờ giấy và ném vào một xó … ” Giả dối” – Nó nói rồi lầm lầm bước đi , trong lòng khó chịu như có lửa đốt.Châu từ xa nhìn thấy được những hành động vừa rồi của nó , khẽ thở dài , ánh mắt mòn mỏi ngậm ngùi.Tới hoa viên , nó chọn một góc khuất để ngồi .Chợt.. nó nghe tiếng cãi vã gần đó…-Mày không làm được à…?? Sao mày lại nói như thế , có ngu nó mới đồng ý !!-kệ tôi…bây giờ tôi ko cần thiết những chuyện đó nữa rồi… chị đi đi… Tôi sẽ không nghe lời chị nữa…Đây chẳng phải là giọng của Ngọc Châu hay sao… Đôi chân nó không theo ý mà tự động bước đó.-Mày thật là… phải nói sao cho mày tỉnh ra nhỉ ??? – Nói rồi Tú giơ tay lên định tát Châu nhưng thật may , nó nhanh chóng bước lại , chộp lấy tay Tú trong sự ngỡ ngàng của Châu.-Chị thôi đi… người khác nhìn vào cứ tưởng chị là đại ác ma chứ không phải là nữ sinh thanh lịch đâu , Phạm Cẩm Tú ! – Nó nói , đôi mắt đầy sắc lạnh.-Mày…mày…. – Tú lắp bắp ko nói lên tiếng , sau đó tức giận bỏ đi .Nó đứng lặng , Châu cũng vậy . Hai đứa chỉ nhìn nhau , nhưng dường như họ đang nói chuyện qua ánh mắt . Chap 41Ra về.-Sao cơ..?? Cô tha thứ cho Ngọc Châu rồi hả ?? – Bảo ngạc nhiên hỏi.Nó gật đầu , cười mím chi :-Uhm… Châu có gởi cho tui 1 lá thư , sau khi đọc nó thì…Chưa nghe hết câu , Bảo đã vội cắt lời :-Đọc xong cô cảm động rồi quyết định tha thứ ???Nó trề môi , mặt ngồ ngộ :-Anh bị hố rồi nhá !! Xem xong lá thư , tui quăng nó liền vào sọt rác luôn…. !! Sau đó lại đụng độ ở công viên , tui và Châu nói chuyện một lát… và thế là… hòa bình thế giới rùi ^__^ – Nói đến đây , nó cười tươi rạng rỡ – xem chừng việc đó khiến nó rất thoải mái và vui vẻ .Chợt… nó quay sang trái , rồi lại quay sang phải , quay đằng sau rồi lại quay đằng trước-Uả… Thiên Vũ đâu ??? Bộ anh ta vẫn còn giận tui cái vụ hồi sáng hả ???Bảo nhún vai , đáp :-Chẳng biết… nhưng Vũ đâu có phải là người hay giận ..?? Chút chuyện con con đó ko làm cậu ấy tức đến vậy được đâu !!Nó xụ mặt xuống , giọng trầm trầm xuống :– Nhưng …. Hình như Thiên Vũ – hắn đang giận tui thật mà….-Thôi bỏ đi !! Không sao đâu , về nhà biết đâu cô lại bị Thiên Vũ trả đũa , lúc đó thì rủa hắn cũng không kịp đâu !! hahahaha – Bảo cười , hắn vô cùng vô tư.Nó gật gật cho qua rồi tiếp tục bước đi.__12h trưa oi nắng tại Biệt thự hoàng tử.-E hèm…. Sau ngày hôm qua vắng bóng ở bếp thì trưa nay tui sẽ nấu đãi các anh một món… vô cùng hấp dẫn…. úm ba la… ba la… Mi-xi-xup….Cả bọn đang định ăn thì Thiên Vũ về đến nhà. Nó liền hỏi :– Anh có ăn ko ?Vũ đáp , mặt lạnh tanh :-Không ăn thì lấy gì mà sống !!!Rồi nó lại nghếch mặt lên :-Vậy anh tự đi làm mà ăn… Về trễ sáng chịu …!!Vũ nghiến răng , nói :-Cô có nấu cho tôi không thì bảo ??Nó thản nhiên lắc đầu :-Không !!! Chẳng phải có người đang còn giận tui sao , há ??!!-Không nấu thì thôi… tôi chẳng cần !!! – Vũ nói bỏ một mạch lên lầu thì…-Ngon lắm Thiên Vũ…. – Bảo nói , mặt gian xảo.-Là Mi-xi-xup… – Hoàng tiếp lời.Phản xạ hắn quay người lại , nuốt nước miếng cái ực rồi quay phắt đi nói :-Tôi không ăn….!!!Nói rồi Vũ đi thật nhanh , như sợ trong phút “thiếu lí trí” hắn sẽ làm cái việc ko nên đó là kêu nó nấu mì thì sẽ mất mặt lắm !Bảo lắc đầu nhìn nó :-Xem ra Thiên Vũ giận thiệt rồi kà….!!!Nó chu mỏ ra – đanh đá :-Hứ… việc gì hắn ta phải giận chứ… đùa một xí thôi mà cũng…__Thiên Vũ thấy lòng hắn như đang có lửa đốt . hắn tức giận dùng tay đập mạnh vào tường mấy cái nhưng vẫn chưa hả giận .Bỗng….” Cốc … cốc … cốc..”Nghe thấy tiếng gõ cửa , Vũ ngồi phịch xuống giường , nói :-Ai đấy ??Vũ chợt nghĩ : ” Không phải là con bé đến xin lỗi mình đấy chứ ?”Nhưng không…. Không như hắn đã nghĩ…-Là tôi – Minh Hoàng !!-Cậu vào đi , cửa không khóa…!! – Vũ đáp , chợt thấy lòng hơi chút thất vọng.Hoàng tách cửa bước vào và cũng khéo léo đóng lại một cách nhẹ nhàng.-Tôi có chuyện muốn nói , có lẽ nhiều chuyện nên nói thẳng ra từ đầu thì sẽ tốt hơn !!Vũ hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng nói :-Là sao ??? Có chuyện gì rồi à ??Hoàng đáp , vẻ mặt nghiêm nghị hơn lúc nào hết :– Không !! Nhưng tôi chỉ muốn hỏi cậu vài câu thôi , Thiên Vũ !!!Vũ gật đầu , ngả người lên thành giường :-Cậu cứ hỏi tự nhiên đi !!Nhưng Vũ không ngờ , Hoàng lại hỏi hắn một câu khiến hắn giật mình và vô cùng bối rối..-Tôi nói thắng luôn nhé … Cậu thích Thoại My à ?-Sao cậu lại hỏi thế ??? – Vũ cố lách chuyện sang hướng khá