
y muốn gì nữa đây?
– Ồ cha.
Bồi Hoa cười gượng:
– Con đến thăm cha mà, vẫn khỏe chứ?
– Thế mầy muốn tao chết à?
– Tại sao cha lại nói thế?
Bồi Hoa ngồi xuống ghế:
– Con biết cha khỏe lắm, bệnh không thể nào vật ngã cha đâu.
Ông Nghị trợn mắt.
– Hừ, mầy đóng kịch giỏi lắm. Thế mầy đến đây có mục đích gì không chứ?
Bồi Hoa đưa mắt quét nhanh về phía Nhược Trần và Vũ Vi rồi ấp úng.
– Thưa cha mà… Thế nầy nầy… Con có chút chuyện muốn nói riêng với cha.
Ông Nghị có vẻ bực mình.
– Nói gì cứ nói đi, hỏng ai nghe đâu mà sợ, và lại Nhược Trần và cô Vi đây cũng đâu phải người ngoài.
– Vâng, thế thì con nói.
Bồi Hoa có vẻ bối rối:
– Nhưng mà…
– Bây giờ nói không cho biết ngay đi.
Ông Nghị hét:
– Tao còn lên lầu nghỉ nữa chứ, làm gì như đàn bà con gái vậy?
Mặt Bồi Hoa tái hẳn.
– Vâng, con muốn hỏi mượn tạm của cha một ít, chỉ khoảng ba trăm ngàn thôi, hai tháng nữa con sẽ trả ngay cho cha.
Ông Nghị trừng mắt:
– Thế nếu không vì chuyện hỏi vay ba trăm ngàn chắc mầy sẽ không bao giờ đặt chân trở lại đây nữa, phải không?
– Dạ đâu có.
Bồi Hoa cười cầu tài:
– Cha nói gì lạ vậy, dù sao cũng còn là cha con thì làm sao con lại không đến thăm cha chứ. Con đâu phải như người ta mà bỏ cha đi ba bốn năm mới về.
Nhược Trần bị khích nhảy vào.
– Mấy cú đấm hôm trước chưa đủ sao mà anh lại muốn kiếm chuyện vớt tôi nữa chứ?
Bồi Hoa xua tay:
– Xin lỗi chú, hôm nay tôi đến đây không phải để đập lộn với chú.
– Thế anh đến đây chỉ để thăm túi tiền của cha chứ gì?
– Chuyện đó không liên quan gì đến chú cả.
Bồi Hoa trợn mắt:
– Chú Trần, chú làm ơn nhớ tài sản này chưa hẳn là của chú mà, làm gì dữ vậy?
– Khốn nạn! Nhược Trần không nhịn được xông tới, nhưng áo chàng đã bị ai giữ lại, quay đầu ra sau thì ra là Vũ Vi, ánh mắt van lơn của nàng khiến cơm giận của chàng xẹp ngay xuống.
– Tôi cho anh hay là anh liệu cái mồm anh đấy, coi chừng tôi đập vỡ mặt bây giờ.
Nhưng Bồi Hoa chẳng chịu yên, thách thức.
– Ngoài cái ngón đập lộn của mầy ra còn trò gì nữa không? Thử đập tao chết xem mầy có hưởng được chút gia tài không chứ?
– Thôi đủ rồi!
Ông Nghị hét:
– Tao chưa chết mà đã giành giật gia tài rồi sao?
Bồi Hoa trở lại thái độ khúm núm ban nãy.
– Xin lỗi cha, không phải lỗi con, vả lại con cũng không muốn như vậy.
– Hừ!
Nhược Trần bĩu môi:
– Thái độ anh khiến tôi buồn nôn quá.
– Thôi mà.
Ông Nghị nhăn mặt:
– Được rồi, Bồi Hoa. Mục đích mầy đến đây làm gì tao hiểu. Có điều ngay bây giờ trong túi tao chẳng có đến một cắc nữa chứ đừng nói đến 300 ngàn đồng!
– Thưa cha!
Nụ cười tắt nhanh trên mặt Bồi Hoa:
– Số tiền đó đối với cha có nghĩa gì đâu, vả lại…
Ông Nghị cắt ngang.
– Thôi đừng nói nhiều, tao đã bảo không có là không có!
Bồi Hoa không chịu kém.
– Làm gì cha lại không có? Cha không muốn cho mượn đấy thôi.
Ông Nghị trừng mắt nhìn Hoa.
– Mầy muốn nói thế nào thì nói. Được rồi tao không cho đấy, rồi sao?
– Cha nói thế là thế nào? Không phải là con ruột của cha hay sao? Con cần 300 ngàn mà cha cũng không cho, cha để dành làm gì chứ, khi mà…
– Khi mà thế nào? Tao sắp chết rồi phải không?
Ông Nghị quắc mắt:
– Chưa gì mà đã tính chuyện chia gia tài. Hừ! Bồi Hoa tao cho mầy hay, một cắc cũng không có phần cho mầy nữa là…
Bồi Hoa lớn tiếng không kém.
– Không có phần của tôi? Thế gia tài này cha định để hết cho thằng Trần hay sao? Phải mà, tôi biết mà, với cha chỉ có nó mới là con ruột còn chúng tôi toàn là đồ bỏ. Hứ, con ruột… Cha làm như tụi này chẳng biết chuyện bí mật ngày xưa không bằng. Cha lấy đĩ…
– Câm mồm!
Ông Nghị hét, nhưng chẳng làm câm mồm được Bồi Hoa.
– Cha tưởng tôi không biết à? Mẹ thằng Trần chỉ là một con điếm. Làm sao cha chứng minh được thằng Trần là con ruột của cha chứ?
– Mầy… mầy…
Ông Nghị run rẩy đứng dậy, khuôn mặt ông tái như xác chết. Bồi Hoa vẫn tiếp tục nói thêm mấy câu hạ cấp. Nhược Trần tức giận nhảy tới bóp cổ hắn mới yên.
Ông Nghị lảo đảo, thân ông ngã nhoài xuống nền nhà, Vũ Vi chạy tới vừa đỡ vừa gọi.
– Anh Trần buông hắn ra đi, lại xem cha anh đây nè!
Nhược Trần đẩy mạnh Bồi Hoa văng ra trước, quay lại. Vũ Vi đang chẩn mạch cho ông Nghị, khuôn mặt tái xanh.
– Gọi giây nói bác sĩ Hoàng nhanh lên đi anh, để em đi lấy kim chích!
Nhược Trần vội vã gọi giây nói trong khi Vũ Vi chạy nhanh lên lầu, khi xuống nàng bắt mạch cho ông Nghị một lần nữa. Nàng hớt hải hét:
– Không xong rồi, anh Trần, anh nói bác sĩ Hoàng cứ ở lại bệnh viện đi, chúng ta phải đưa ông bố anh đến bệnh viện ngay, không kịp rồi.
Nhược Trần tái mặt, chạy đến.
– Sao, em nói…
– Nhanh lên, anh Trần, bảo ông Triệu đánh xe ra đi, gọi ông Lý lại giúp với, cả bà Lý nữa.
Tất cả những người trong nhà chạy đến, mọi người quýnh cả lên, Bồi Hoa sợ hãi nép vào góc nhà. Nhược Trần với đôi mắt tóe lửa và đôi tay nắm chặt phóng tới, túm lấy áo Bồi Hoa.
– Anh đã giết bố, anh thấy không? Khốn nạn anh là thú chứ đâu có là người nữa.
Vũ Vi chạy vội đến.
– Anh Trần, đây không phải là lúc anh đánh lộn, anh phải nhớ đến công việc cần kíp nhất bây giờ.
Bà Lý bước tới kéo Trần ra.
– Cậu ba cậu nê