
cả mà cũng được xí phần à? Chắc chắn phải có sự sai lầm nào ở đây.
Đồng thời Vũ Vi cũng bàng hoàng, nàng bước về phía luật sư Mậu.
– Xin luật sư đọc kỹ lại xem có lộn không, làm sao mà… mà ông ấy lại để nhà cho tôi?
– Hừ.
Mỹ Kỳ trề môi:
– Tại sao lại để nhà cho cô à? Còn giả vờ nữa…
Câu nói của Mỹ Kỳ như đánh thức Tứ Văn, cô ả tru lên.
– Đúng rồi, lão già nầy đúng là “già phong lưu mà”.
Vũ Vi tái mặt, nàng giận xanh môi.
– Mấy người nói thế là thế nào?
– Thế nào à?
Tứ Văn đanh đá:
– Chả cần cô phục vụ có mấy tháng mà ông bố chồng tôi lại tự nhiên cho không một ngôi nhà trị giá trên bốn, năm triệu bạc, như thế chẳng là lạ lắm sao? Ngay từ đầu tôi đã biết ông ta đúng là loại mê gái mà. Tôi nói thế đó, nếu cô chẳng có tịch thì chớ ra miệng.
– Đúng rồi!
Bồi Hoa cũng kêu lên:
– Đúng là chuyện khôi hài lớn trên đời. |Một người có ba thằng con, mà lúc chết đi lại cho di sản đáng giá nhất cho một cô y tá xa lạ… Hừ, hèn gì ổng không chết sớm sao được.
– Im mồm.
Nhược Trần hét lớn:
– Anh câm mồm ngay cho tôi, cha chết là vì anh, tôi chưa đập anh vỡ mặt ra, bây giờ anh đi nhục mạ người ta nữa à? Anh lưu ý đấy, hôm nào biết tay tôi.
Mỹ Kỳ the thé.
– Ối giời ơi! Coi bộ không phải chỉ có ông già mê cô y tá thôi mà ngay cả thằng con trai cũng thế.
Tứ Văn gặp dịp ùa vô.
– Ba người ở chung một nhà, thì chỉ có trời mới biết chuyện gì đã xảy ra bên trong.
Mặt Vi càng lúc càng tái, nhưng nàng cố nén cơn giận xuống.
– Thưa luật sư, luật sư ban nẫy nói nhà đã được sang tên rồi phải không?
– Vâng, nói khác đi là trước khi di chúc được thi hành nhà đã thuộc về cô hơn nửa tháng. Đây là nhà đất, ông Nghị bảo ngay khi ông ngã xuống tôi phải đưa cho cô.
– Làm gì mà… Tại sao ông ấy sang tên cho tôi bao giờ mà tôi chẳng biết tí gì cả vậy… A đúng rồi, hai tháng trước, ông ấy có mượn căn cước và ấn của tôi để làm tờ khai ở đậu, không ngờ… thì ra…
– Vâng.
Luật sư Mậu nói:
– Cô nói đúng đấy, tất cả thủ tục đều qua tay tôi cả, nên tôi biết rõ chuyện. Bây giờ cô là chủ nhân Vườn mưa gió nầy.
– Vâng.
Và Vi gật đầu:
– Xin luật sư cho biết đã đọc hết di chúc chưa ạ.
– Dạ chưa, bây giờ tôi đọc tiếp nhé.
Với những điều kiện sau đây!
A) Khu Vườn mưa gió không được đặc chuyển nhượng hay giữ lại cho bất cứ một người thứ hai nào khác, nói khác đi, khi Giang Vũ Vi còn sống thì vườn mưa gió là của Giang Vũ Vi và chỉ được phép để lại cho con của Vũ Vi mà thôi.
B) Định Nhược Trần, thằng con trai út của tôi, có toàn quyền ở lại Vườn mưa gió nầy.
C) Tất cả những người làm cũ của tôi gồm vợ chồng ông Lý, ông Triệu… Trừ trường hợp tự ý muốn rời khỏi thì thôi, bằng không có quyền ở lại vườn mưa gió tiếp tục công việc cũ.
Điều thứ 5:
– Tôi cũng sẽ tặng cho vợ chồng ông Lý và ông Triệu mỗi người một số tiền là 200 ngàn, tiếc là hiện không có tiền mặt, nên kể như nợ lại thằng con tôi là Nhược Trần phải trả khi hãng dệt và hãng may của nó phát triển được. Trong trường hợp 3 năm trôi qua mà sự nghiệp của Nhược Trần không tiến thì Giang Vũ Vi có bổn phận phải bán bớt một số lọ cổ để lấy tiền trả cho họ, để họ làm vốn sinh sống trong tuổi về chiều.
Điều thứ 6:
– Tôi ủy thác cho luật sư Châu chánh Mậu nghiêm chỉnh thi hành những điều khoản của di chúc trên.
Ngày lập di chúc 2 tháng 6 năm 1971.
Ký tên
Định Khắc Nghị.
Sau khi đọc xong, luật sư Mậu ngẩng đầu lên nhìn khắp phòng.
– Đó là tất cả nội dung đi chúc, quý vị đã nghe tôi đọc rõ. Ngoài ra ở đây còn có một y chúc thư do phòng thần kinh của bệnh viện lớn Đài Bắc lập trước hôm viết di chúc một ngày. Chứng nhận là ông Nghị vễn tỉnh táo và bình thường, quí vị có cần xem không?
Luật sư Mậu trao y chứng cho Bồi Trung tiếp.
– Và nếu các bạn không còn thắc mắc điều chi nữa, thì yêu cầu mỗi người ký vào đây một chữ.
Bồi Hoa đứng dậy.
– Tôi không ký gì hết, dù sao Vườn mưa gió cũng không thể để cho cô y tá xa lạ nầy được. Di chúc gì mà kỳ cục bậy, chỉ có quỉ mới tin thôi!
Bồi Trung nhún vai.
– Đừng có ngu, Bồi Hoa ạ. Dù mày có chịu hay không thì Vườn mưa gió đã sang tên cho người ta trước khi lập di chúc nửa tháng rồi. Nói rõ hơn thì nó không còn là di sản nữa. Làm sao minh có thể lật thế cờ lại được chứ? Vả lại ngoài Vườn mưa gió ra cha chỉ còn để lại nợ nần, thôi cậu không ký không lẽ cậu lại muốn lãnh mấy món nợ đó à?
– Nhưng… Nhưng mà…
Bồi Hoa ấp úng, sau cùng bực dọc:
– Ổng đã tính trước rồi… Hừ… Biết tụi mình sẽ chẳng nhận di chúc nên sang tên trước thế nầy thì…
Bồi Hoa trợn mắt nhìn Vũ Vi:
– Chỉ tổ lợi cho hạng người như cô thôi.
Vũ Vi giận run nhưng vẫn đứng yên. Bồi Trung, Bồi Hoa bắt đắc dĩ phải ký tên lên di chúc. Nhược Trần cũng ký, riêng Tứ Văn vẫn còn ấm ức.
– Xã hội bây giờ mà, con gái đâu phải như lúc trước nữa, muốn là bất cứ điều gì mà họ không muốn làm. Anh Bồi Trung ngay từ đầu tôi đã nói với anh, cái cô y tá nầy có cái mắt thuộc hạng lẳng mà anh đâu chịu nghe tôi.
– Thưa luật sư.
Vi lên tiếng, nàng có vẻ thật bình tĩnh:
– Tất cả thủ tục xong hết rồi phải không?
– Vâng.
– Như thế nhà nầy đã là của tôi?
– Vâng, của cô từ trước rồi.
– Thế t