
áp trên sàn đá ướt, bùng cháy, tan ra thành tro vụn và hoà với nước trong tích tắc. Còn Phong, cậu đang tiến lại phía giường ngủ.
Đã năm tiếng, Băng chưa dậy, Phong chợt thấy cô cựa người, mặt hơi tái đi và có vẻ khó chịu. Phong hơi cúi xuống, nhận ra trên trán cô lấm tấm mồ hôi, cậu khẽ chạm những ngón tay lên má Băng, cô bị sốt. Phong quay người, với lấy cái hộp y tế, tìm cao dán hạ sốt.
Phong chờ cho Băng lại chìm sâu vào giấc ngủ mới đứng dậy. Có lẽ sau khi hết sốt, cô phải ngủ tiếp tới sáng. Phong ra phòng ngoài…
Khẽ chạm đầu ngón tay lên khoảng tường cạnh cửa chính, một bảng cảm ứng hiện ra. Ngón tay Phong chậm rãi nhấn từng con số của dãy mật mã, bảng cảm ứng không chỉ kiểm tra mật mã mà còn cả dấu vân tay. “Match” – cánh cửa tự động mở. Phong định bước ra thì gặp tay quản lý đang đứng ngay phía ngoài.
– Cậu chủ! Em sai rồi! Nhưng em làm vậy là có lí do… em chỉ…
– Nếu còn muốn… làm quản lý – giọng Wind bị chặn lại, Phong không muốn nghe lời giải thích nào cả – thì… nhận tội đi!
Cánh cửa phòng 102 đóng lại, như thể Phong chỉ mở ra để ra lệnh thôi vậy. Tay quản lý đứng sững bên ngoài, hắn vừa được cho quyền lựa chọn: Hoặc là đi đầu thú hoặc… chết! Không làm quản lý của cậu chủ nữa, đồng nghĩa ra khỏi khu biệt thự, đồng nghĩa không được sống tiếp vì đã biết quá nhiều.
Phòng 101.
– Anh! Sao anh căng thẳng vậy?
Cô gái trẻ quàng tay kéo cổ Khang xuống khi thấy cậu đột ngột dừng lại và nhìn cô không chớp… thật ra thì trước mắt Khang lúc này, không phải khuôn mặt cô gái ấy với chiếc áo đã mở toang ra phía trước. Trước mắt Khang là… khuôn mặt Băng với ánh mắt phớt lờ cậu thường ngày.Trong đầu Khang cũng chỉ có mỗi hình ảnh ấy.
– Đồ điên! Cuốn gói đi!
Khang bật dậy, cùng những lời gắt gỏng.
– Anh! – Cô gái nài nỉ – Anh sao vậy? Anh không hài lòng về em à? – Cô ta rướn người ôm lấy Khang.
Nhưng Khang đẩy ra và nhảy xuống giường. Cậu quay lại thấy… trên giường… Băng đang ngồi nhìn cậu.
– Cút! Cút! Cô cút ngay cho tôi! – Khang gần như gầm lên, cậu thở mạnh ra. Cô kia quá sợ hãi, vừa mặc lại áo vừa lao xuống giường.
– Sheeply! Sheeply! – Khang tiếp tục hét lên. Tay quản lý tức tốc chạy vào.
– Cậu chủ? Chuyện gì vậy? Cô ta làm gì…
– Mày không làm được gì tốt hơn sao? Gọi đứa khác! Gọi đứa khác cho tao!!
– Cậu chủ… đây là cô gái thứ ba rồi.
– Chết tiệt! Một lũ khốn! Cút hết cho tao… cút!
Khang chỉ vào cô gái trẻ, làm cô ta cuống lên, chưa vớ được túi xách đã co giò chạy ra cửa… Khang gần như đã điên lên.
– Cậu bình tĩnh đi! Em sẽ gọi vài người tốt hơn… – Tay quản lý vẫn kiên nhẫn, hắn đã thấy cậu chủ sắp điên lên thế nào. Và hắn hiểu lí do khiến Khang như vậy chỉ có một… Là Hải Băng!
5 giờ sáng.
Băng tỉnh giấc, gượng dậy, thấy cơ thể mỏi mệt. Cô nhìn xung quanh, trông lạ hoắc. Không phải phòng Chấn Khang? Cô đang nhớ lại mọi chuyện tối qua. Phải rồi, Khang đã nói không muốn nhìn thấy cô nữa mà… Thực ra Băng có làm gì sai đâu. Nhưng chỗ này là đâu mới được! Băng sờ tay lên trán, thấy miếng cao dán hạ sốt, cô giật ra vì thấy vướng víu. Băng cũng thấy cái giường này dường như mình từng nằm rồi nhưng xung quanh bố trí trông rất lạ.
Băng định xuống giường, nhưng nghe tiếng mở cửa từ phòng tắm sáng đèn. Cô chăm chú nhìn, Phong đang bước ra.
Phong nhận ra cô gái ấy đã dậy, cậu tiến lại. Băng vẫn ngồi yên vị trên giường. Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra sau khi bị ngất đi đêm qua. Kẻ có khuôn mặt Chấn Nam kia đã đưa cô về phòng? Không thể nào!… Phong đứng cạnh giường, đôi mắt màu cafe đặc và sâu nhìn Băng trân trân. Cậu từ từ đưa mấy ngón tay lên, định chạm vào trán cô xem đã hết sốt chưa. Nhưng ngón tay chưa chạm được vào Băng thì Băng đã dịch người về sau và hơi quay mặt đi như tránh né. Tay Phong khựng lại, buông xuống.
Phong bước đến chiếc bàn kính và lấy khay bánh chưa ăn từ hôm qua, đem lại giường. Cậu đặt trên giường, trước mặt Băng. Không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Phong cảm giác như người con gái trước mặt không thoải mái khi thấy cậu. Ngay khi Phong quay đi, Băng giơ tay lấy miếng bánh và bắt đầu ăn, vẫn thói quen cũ, cô cứ ăn chậm rãi, cứ ăn no đã, có chuyện gì thì tính sau. Chuyện Khang không muốn cô ở bên nữa không quan trọng, quan trọng là cô cần ở lại khu biệt thự này.
7 giờ sáng.
Sheeply đứng ngoài phòng 101. Cô gái từ vũ trường tất tưởi chạy ra, áo khuy còn xộc xệch, vẻ mặt hớt hải.
– Sao thế? – Quản lý hỏi.
– Tôi chịu thua thôi… hơi tí là thiếu gia gắt lên, không thì nhìn tôi rồi gọi tên ai đấy… thiếu gia bị kích động quá!
– Có lẽ tâm trạng cậu chủ không tốt. Cô không thể nhịn và chiều một chút.
– Không! Tôi cố hết sức rồi… tôi phải về Pady đây.
– Cô…
Tay quản lý thở dài… Không biết đây là cô gái thứ bao nhiều rồi. Bình thường khi Khang nóng giận, chỉ cần giải tỏa bằng cách giết người hoặc chơi gái, nhưng lần này không hiểu sao vô tác dụng.
Sheeply bước vào phòng ngủ của cậu chủ… Khang đang ngồi dưới sàn, dựa thành giường, tay cầm chai rượu tu. Uống cạn thì ném choang xuống sàn, mảnh vỡ tung tóe cạnh bức ghép hình đã vỡ vì bị ném. Dưới sàn còn vài chai nữa, Khang tiếp