Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329455

Bình chọn: 9.5.00/10/945 lượt.

quản lý cố giữ bình tĩnh, bắt đầu nhấm mũi dao xuống và… rạch một đường… máu lại túa ra. Hắn dùng panh chọc vào vết thương tìm viên đạn, hắn vẫn cố gắng để tay không run lên…

Keng…

Cuối cùng thì viên đạn thứ nhất cũng được lôi ra và thả vào khay trống. Tay quản lý toát hết mồ hôi… Hắn nhìn cậu chủ, mặt Phong càng trắng bệch ra và đầy mồ hôi. Hắn phải tiếp tục vì còn một viên đạn, viên đạn này rất sâu đã chạm tới xương vai.

– Cậu chủ chịu nổi không?

– Tiếp đi! – Giọng Phong đã nhỏ lại vì kiệt sức.

Bỗng!

Cảnh cửa chính bị đẩy nhẹ… một đôi chân đang tiến vào.

Tay quản lý quay phắt lại nhìn, tay chạm vào súng trong áo để cảnh giác. Nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, vì người bước vào… là Băng. Cô chậm rãi bước tới, môi đang mấp máy: “Anh Phong?… Anh Phong??… Anh Phong???”

Phong cố ngẩng đầu lên, đôi mắt từ từ mở ra, dẫu chỉ nhìn được một bên, Phong vẫn nhanh chóng nhận ra ai đang bước tới.

– Sao mày dám… – Ánh mắt sắc ngọt nhìn về phía tay quản lý.

– Cậu chủ! Không phải em! Từ chỗ ông chủ, em không về phòng cậu!

Phong thở hắt ra, quay lại nhìn Băng, cậu cố nói bằng giọng yếu ớt và khô khốc.

– Đừng… em đừng tới đây…

Nhưng Băng đã ngồi xuống ngay cạnh Phong, cô không bao giờ thích nghe lời người khác. Phong quay mặt đi.

– Đừng. Tránh xa tôi ra… đừng chạm vào tôi… xin em!

Nhưng tay Băng vẫn đưa lên, cô định chạm vào Phong… Bỗng, tay cô bị gạt phắt ra bởi tay người quản lý.

– Cô tránh ra! Cậu chủ đã nói đừng có chạm vào! Cô làm cậu chủ đủ khổ rồi… cô có biết vì cô…

– Câm miệng!- Phong rít lên trong cổ họng, như toàn bộ sức lực cậu đã trút hết vào đó. Tay quản lý khó chịu nhưng cũng phải im bặt…

– Em có thể… ra ngoài không… đừng nhìn tôi lúc này…

– Tốt nhất cô nên ra ngoài, tôi còn phải giúp cậu chủ! – Giọng tay quản lý đã nhẹ nhàng hơn. Không biết sao Băng bỗng thấy mình nên tránh ra vì chẳng giúp được gì… nhưng cô chỉ xê ra một chút.

Vết thương vẫn rỉ máu. Tay quản lý lại cầm panh và dao lên. Hắn hít một hơi sâu lấy bình tĩnh rồi lại nhấn mũi dao xuống, mũi panh theo mũi dao tìm viên đạn. Phong vẫn cắn chặt hai hàm răng.

– Không được! – Tay quản lý giật giọng, hắn đã nâng dao và panh lên, trông vẻ mặt khá căng thẳng. – Viên đạn sâu quá, em không tìm được…. Không được! Cậu chủ sẽ không chịu nổi đâu…

Hắn quay ra lục hộp thuốc một cách vội vã.

– Điên mất! Hết thuốc giảm đau rồi! Cậu chủ, không lấy ra được đâu. Cậu cần đến bệnh viện!

Phong cố sức lắc đầu nhè nhẹ.

– Làm tiếp đi…

– Không được đâu… ở đây vừa hết máu dự trữ vừa hết thuốc giảm đau, tiếp tục tìm viên đạn thì sẽ nguy hiểm tính mạng đấy.

– Làm đi! – Lần này không phải Phong ra lệnh mà là giọng Băng vang lên – Di chuyển chỉ mất máu nhiều hơn thôi!

– Cô… Cô điên sao? Hết giảm đau rồi, làm sao cậu chủ chịu được?

– Chần chừ càng nguy hiểm!

– Chịu được…- Phong lại cố nói – Làm đi! – Cậu không đủ sức dằn giọng để ra lệnh nữa, cậu muốn ngất vì kiệt sức.

Tay quản lý không còn cách nào khác, đành cầm lại con dao… hắn nuốt khan, phải rạch sâu nữa thì mới có cơ may thấy viên đạn, có khi phải chạm tới xương.

Tay hắn run lên, mũi dao tiếp tục nhấn xuống, mặt hắn căng thẳng vô cùng. Sắp chạm tới xương rồi mà đầu panh vẫn chưa tìm thấy dấu tích viên đạn…

Người Phong run lên bần bật… đã cố nghiến chặt răng nhưng vài tiếng rên trong cổ họng vẫn thỉnh thoảng phát ra…

– Không được! Không tìm thấy! Không chịu nổi đâu…

Đầu panh vẫn ngập trong mảng thịt đầy máu… Cơ thể Phong căng lên, sắp chạm tới giới hạn của sức chịu đựng. Mặt cậu đã lộ rõ vẻ đau đớn không kiềm chế nổi… Và…. Bỗng…

Một bàn tay dịu dàng, nhẹ nhàng siết lấy một bàn tay Phong… như có một luồng điện nhẹ chạy dọc lên, đến đâu nó làm cơn đau vơi đi đến đấy… Rồi một giọng nói trong trẻo vang bên tai Phong… cùng mùi hương dìu dịu bay qua cánh mũi.

– Chút nữa thôi… Không sao đâu…

Tay quản lý nâng chiếc panh lên:

– Thấy… thấy rồi…

Vết thương được băng lại cẩn thận, lúc này quản lý mới có thể thở phào.

– Cậu chủ nên nghỉ ngơi. Em sẽ đi lấy máu và thuốc giảm đau.

Hắn đứng dậy, nhưng trước khi ra khỏi phòng thì nghe một tiếng gọi làm hắn phải nhíu mày.

– Chấn Nam!

Phong từ từ ngẩng đầu dậy, quay sang nhìn Băng, cậu vừa trải qua một điều khủng khiếp.

– Ổn rồi… tôi không sao! – Phong lại từ từ nhìn xuống tay mình.

– Nhưng… em cứ để thế này… được không….

Tay Phong vẫn siết chặt tay người con gái ấy….



– Cậu chủ nên nằm xuống nghỉ.

– Không sao.

Tay quản lý chọc mũi kim truyền vào tay Phong, dán băng dính cố định lại. Rồi hắn chỉnh lại tốc độ của dịch truyền

– May mà vẫn còn túi máu nhóm AB. Cậu chủ nên ăn nhiều để sớm hồi phục, nếu không em sẽ truyền nước dinh dưỡng.

Tay quản lý bước tới bàn kính và trở lại giường Phong với khay đồ ăn nhẹ, nơi Phong đang ngồi dựa vào thành đầu giường.

– Ông chủ sẽ không để chuyện này qua dễ dàng đâu. Nếu cậu và ông chủ tiếp tục xung đột thì không biết sẽ xảy ra những chuyện gì. Nhưng hai tháng cuối năm này, có lẽ ông chủ rất bận. Lô phản ứng hạt nhân sẽ xuất xưởng vào giữa tháng 12, mà em nghe nói CIA đã đánh hơi thấy gì đó nên đang hoạt động t