XtGem Forum catalog
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328724

Bình chọn: 10.00/10/872 lượt.

g… để cô ấy… phải khóc…

6 giờ sáng.

Băng tỉnh giấc. Cô cảm giác dễ chịu hơn lúc trước khi ngủ. Có thể do thuốc, có thể do… một nụ hôn của một ai. Ai? Trong vô thức, Băng đã cảm nhận được nụ hôn ấy, đôi môi ấy, và thứ mùi là lạ quen thuộc ấy rất gần. Là thực hay cô chỉ mơ? Nhưng có điều cô biết, là hình như cô đang nhớ những điều quen thuộc đó. Cảm giác trống rỗng và tìm kiếm xâm chiếm. Cô chợt gạt phăng tất cả suy nghĩ trong phút chốc đó đi, cô còn những điều vô cùng quan trọng phải làm.

Băng nhồi dậy, bỗng thấy bên tay phải hơi nhói lên.

– Em tỉnh rồi sao? – Khang xuất hiện ngay cạnh giường.

– Ai đã đến?

– Làm gì có ai, ta ở trong phòng với em cả đêm qua. À, lúc em mới ngủ, ta có gọi bác sĩ tới tiêm cho em, hình như em hơi mệt.

Băng nâng cánh tay phải lên.

– Hơi sưng thì phải? Ta lấy đá chườm nhé?

– Không! – Băng lại nằm xuống giường, quay vào trong.

– Em không ngủ nữa à? Ta sẽ cho người làm bữa sáng rồi mang đến, em muốn ăn gì?

– Không gì cả!

– Thế rốt cục là em muốn gì?

– Ồn ào quá!

Khang cũng không hiểu sao sau một thời gian, Băng còn khó chiều hơn. Nhưng cậu quen rồi.

– Cậu chủ! Ông chủ gửi hàng về.

– Biết rồi!

Băng nằm trên giường, co người lại. Cô lại nâng cánh tay phải lên, nhìn vết tiêm hơi sưng – một cảm giác thật lạ và cũng thật khó chịu…

“Tôi làm em đau? Xin lỗi. Đừng tha thứ khi tôi làm tổn thương em…”

“Làm thế sẽ hết đau?”

“Tôi chẳng hiểu gì cả…”

Băng nhắm nghiền mắt. Đôi môi chạm vào vết thương ấy, sự dịu dàng như vẫn còn đâu đây, tan vào không khí, chìm trong kí ức…

Wind đẩy nhẹ cửa phòng 102, bước vào…

– Ông chủ chuyển một số hàng về khu biệt thự, phía dưới khung cửa sổ, bằng ánh sáng từ màn hình laptop, hắn đoán được cậu chủ đang tiêm thuốc.

– Em nghĩ tâm trạng làm cậu chủ không muốn làm việc. Không ngờ hệ thống an ninh lại vừa được nâng cấp. Đương nhiên em không muốn cậu chủ bỏ bê công việc, nhưng cậu chủ làm việc quá sức trong tình trạng sức khỏe không ổn định cũng làm em lo lắng!

Đôi mắt Wind vừa bất giác nhìn lên mặt bàn, nơi những vỉ thuốc tiêm trợ tim do hắn chuẩn bị vẫn còn nguyên vẹn, vậy Phong…

Cậu chủ!!!

Hắn lao tới chỗ Phong. Và khi đến gần, hắn mới nhận ra ở cạnh Phong, những ống đựng chất dịch rỗng lăn lóc dưới sàn. Phong đang tiếp tục dùng xi lanh hút chất dịch. Phía bên kia, một hộp gỗ mở nắp, bên trong có 100 ngăn đựng 100 ống dịch… Wind đã lập tức hiểu cậu chủ đang làm gì!!!

Cheng…g…g… Ống dịch bị hất văng đi bằng một lực thô bạo.

– Cậu chủ điên rồi! Cậu muốn tự giết mình sao?

– Ta phải chữa khỏi bệnh cho cô ấy!

– Cậu chủ định cứu người rồi đưa mình xuống mồ luôn? Sự sống này bao nhiêu người muốn có, cậu chủ dễ dàng từ bỏ nó sao?

– Vậy tìm đi? Tìm một mục đích để ta sống đi!

– Em…

– Được gì… khi cuộc sống không còn ý nghĩa gì? Cô ấy nói đúng. Cách giải thoát duy nhất… là cái chết.

– …

– Đừng nhìn ta bằng ánh mắt thương hại đó. Ít nhất, ta còn có thể bảo vệ được sự sống cho cô ấy! Để… chuộc tội…

– Thì ra… cậu chủ đã biết hết rồi! …Tôi… xin lỗi…

– Ha ha! Cuối cùng cũng xong!

Khang có vẻ rất vui với bộ ghép hình vừa tự ghép xong. Chắc cậu sẽ chẳng bao giờ nghĩ mình bỏ thời gian mà làm những trò ngớ ngẩn và đau đầu với những việc này nếu không gặp Băng.

– Công nhận bỏ nhiều công sức làm một việc, làm xong sẽ thấy rất thú vị – Khang quay sang nhìn Băng – Mà chắc những người rảnh rỗi như em thì sẽ thấy nó vô cùng thú vị rồi.

– Em sao vậy, Băng!

Khang lay nhẹ người Băng khi thấy ánh mắt cô như người mất hồn.

– Em khó chịu chỗ nào sao?

– Gì?

– Đầu óc em để đi đâu vậy? Ta thật sự muốn biết em đang nghĩ gì đấy!

– Gì cũng được! – Băng quay đi, nhìn chỗ khác, cô cũng chẳng rõ mình đang nghĩ gì nữa.

– Mấy hôm nay em lạ lắm. Hay là tại hôm trước ta nghi ngờ em là gián điệp?

– Gián điệp! Thì là gián điệp đấy!! – Băng có vẻ bực bội. Cô đứng phắt dậy và bước nhanh đi.

Nhưng đến gần cửa thì cô khựng lại, vì có một vòng tay từ đằng sau đã ôm chặt ấy cô.

– Ta xin lỗi! Xin lỗi! Đừng có giận mà.

Băng không hiểu nổi cảm xúc của chính mình. Rõ ràng có một nỗi khó chịu trong cô, không hẳn vì căn bệnh quái ác.

– Có điều này ta rất muốn nói với em. Ta đã nghĩ khi ở trong ngục tù là nếu còn gặp lại em, ta sẽ nói hàng trăm lần. Ta – yêu – em! – Một câu có lẽ đã từng là khó khăn với Khang nhưng bây giờ cậu thấy thật dễ dàng để nói ra.

– Nghe rồi!

– Nhưng ta muốn em nghe nữa. Ngày nào ta cũng sẽ nói. Nói, nói mãi đến hết đời thì thôi. Giá mà em hiểu được ta yêu em nhiều đến thế nào. Còn nhiều hơn ta nghĩ nữa.

Cảm xúc trong Khang lúc này rất thật, Băng im lặng.

– Ta không cần em cũng yêu ta và yêu nhiều đến thế. Nhưng em hãy hứa với ta một việc… Đừng… đừng bao giờ phản bội ta, được không?

– …

– Thế gian này… ta căm ghét nhất là sự phản bội, căm ghét nhất!

Khu A. 7 giờ tối.

– Oaaa… Trông An cũng xinh lắm đấy!

– Ừ, không ngờ đấy. Trông như công chúa vậy, thích quá!

Thụy An quay một vòng trước gương, khẽ mỉm cười:

– Thật sao?

– Đúng mà. An trang điểm và ăn vận lên thấy khác hẳn!

An đang mặc một chiếc váy chiết eo, ngang đầu gối, hai vai và tay